wáng xiàn gāo dū xué diān zhōng gūi,zǔ fēng xuě yú gōng ān,líu shāng èr shǒu qí èr
zùi ài xīn nián xuě,
néng líu jìng rì shāng。
wén zhāng huà yuè jùn,
chē mǎ dù xiāo xiāng。
lǎn shèng chēng jī zú,
jiāo yóu gǎn yàn xíng。
gèng lián lái zǐ yì,
bǎ jǐu dú sī xiāng。
(1560—1600)荆州府公安人,字伯修。万历十四年会试第一。授编修,官终右庶子。时王世贞、李攀龙主文坛,复古摹拟之风极盛,宗道与弟袁宏道、袁中道力排其说。推崇白居易、苏轼,因名其斋为白苏斋。为文崇尚本色,时称公安体。有《白苏斋类稿》。