jiāng xī shěng yuàn chén yǔn zhōng bì zùi lái yǒng xīn gù shǒu chéng chí yì lì qún dào zhōng tài hé xuān chà yǐ lián míng zhù chēng jìng nèi yàn rán
shèn qì lóu tái zhuǎn yǎn kōng,
huāng xū shúi yǔ diào qīu chóng。
dào biān xiǎo wū chái mén yǎn,
yóu shì dāng nián zhǒng cài wēng。
(公元一二九二年至一三七九年)字亨远,安成(一作安福)人。生于元世祖至元二十九年,卒于明太祖洪武十二年,年八十八岁。以先世居石门田西,自号石田子初,省称石初。多从宋诸遗老游,得其绪论。延佑中,(公元一三一七年)再试不售,遂杜门谢客,专意于诗古文。霆震亲见元代之盛,又亲见元代之亡,故其诗忧时伤乱,感情至深。所著石初集十卷,附录一卷,《四库总目》人目为元末之诗史。