“著书翼慎言庚庚”这段文字出自哪里?

上一句:两徐识解更卓特

“著书翼慎言庚庚”出自宋代诗人郑元祐的诗句: 《古书行,赠吴孟思》

下一句:张侯豹姿编复古

"著书翼慎言庚庚" 诗句出自宋代诗人郑元祐《古书行,赠吴孟思》

苍颉四目通神明制字以来几变更
籀创大篆岂柱史?
石鼓有刻非无徵

骊珠煌煌几千颗照烛万世开章程
周平东迁帝纽解甄酆继出加研精
秦斯学荀儒运阨独负小篆超焚坑
戈森剑列出华玉百世是宝堪依凭
次仲忽挟八分起喜动吕政消威棱
一朝槛车化鹤去,传闻无乃非人情?
政方鞭戮海宇日,程邈继仲尤知名
六国灭姬旋自灭人如乱麻死长城
神工异画先后出隶法变篆由邈兴
十年覃思非不苦习趋简便令人轻
堂堂逵门许叔重愤悱缺讹复著经
三才万物总蒐讨一掣屋蔀瞻繁星
慎于六义功不细朽骨逮今馀德馨
汉章变草本伯度波磔与隶犹相仍
俗书姿媚相扇告韩论匪激毋深惊
千年阳冰绍斯迹有茂其实蜚英声
圭璧煌煌照衰世白马记与庶子铭
两徐识解更卓特著书翼慎言庚庚
张侯豹姿编复古金薤琳琅垂九清
皇元笃生赵文敏扫世糠秕开群盲
龙翔凤翥彩云晚夹以日驭扬双旌
自公骑箕上天去众论悉与濮阳生
生名吴睿孟思字篆隶可宝如璜珩
周旋向背尽规矩分布上下纷纵横
囊锥画沙泯芒角宝树出网含光晶
研裂云根剑就淬射穿杨叶弓开枰
刊题班班满山石姓名往往闻帝京
赠言无如胡汲仲我乃蚓窍蝇薨薨
阖闾城中每相见愧我头白君眼青
长歌哦成三月暮妒妇无能空拊膺

gǔ shū xíng,zèng wú mèng sī
cāng jié sì mù tōng shén míng,
zhì zì yǐ lái jī biàn gèng。
zhòu chuàng dà zhuàn qǐ zhù shǐ ?
shí gǔ yǒu kè fēi wú zhēng。
lí zhū huáng huáng jī qiān kē,
zhào zhú wàn shì kāi zhāng chéng。
zhōu píng dōng qiān dì nǐu jiě,
zhēn fēng jì chū jiā yán jīng。
qín sī xué xún rú yùn è,
dú fù xiǎo zhuàn chāo fén kēng。
gē sēn jiàn liè chū huá yù,
bǎi shì shì bǎo kān yī píng。
cì zhòng hū xié bā fēn qǐ,
xǐ dòng lv̌ zhèng xiāo wēi léng。
yī zhāo jiàn chē huà hè qù,
chuán wén wú nǎi fēi rén qíng ?
zhèng fāng biān lù hǎi yǔ rì,
chéng miǎo jì zhòng yóu zhī míng。
lìu guó miè jī xuán zì miè,
rén rú luàn má sǐ cháng chéng。
shén gōng yì huà xiān hòu chū,
lì fǎ biàn zhuàn yóu miǎo xīng。
shí nián tán sī fēi bù kǔ,
xí qū jiǎn biàn lìng rén qīng。
táng táng kúi mén xǔ shū zhòng,
fèn fěi quē é fù zhù jīng。
sān cái wàn wù zǒng sōu tǎo,
yī chè wū bù zhān fán xīng。
shèn yú lìu yì gōng bù xì,
xǐu gǔ dài jīn yú dé xīn。
hàn zhāng biàn cǎo běn bó dù,
bō zhé yǔ lì yóu xiāng réng。
sú shū zī mèi xiāng shàn gào,
hán lùn fěi jī wú shēn liáng。
qiān nián yáng bīng shào sī jī,
yǒu mào qí shí fēi yīng shēng。
gūi bì huáng huáng zhào shuāi shì,
bái mǎ jì yǔ shù zǐ míng。
liǎng xú shì jiě gèng zhuō tè,
zhù shū yì shèn yán gēng gēng。
zhāng hóu bào zī biān fù gǔ,
jīn xiè lín láng chúi jǐu qīng。
huáng yuán dǔ shēng zhào wén mǐn,
sǎo shì kāng bǐ kāi qún máng。
lóng xiáng fèng zhù cǎi yún wǎn,
jiā yǐ rì yù yáng shuāng jīng。
zì gōng qí jī shàng tiān qù,
zhòng lùn xī yǔ pú yáng shēng。
shēng míng wú rùi mèng sī zì,
zhuàn lì kě bǎo rú huáng héng。
zhōu xuán xiàng bèi jǐn gūi jǔ,
fēn bù shàng xià fēn zòng héng。
náng zhūi huà shā mǐn máng jiǎo,
bǎo shù chū wǎng hán guāng jīng。
yán liè yún gēn jiàn jìu cùi,
shè chuān yáng yè gōng kāi píng。
kān tí bān bān mǎn shān shí,
xìng míng wǎng wǎng wén dì jīng。
zèng yán wú rú hú jí zhòng,
wǒ nǎi yǐn qiào yíng hōng hōng。
gé lv́ chéng zhōng měi xiāng jiàn,
kùi wǒ tóu bái jūn yǎn qīng。
cháng gē é chéng sān yuè mù,
dù fù wú néng kōng fǔ yīng。

郑元祐

(1292—1364)处州遂昌人,迁钱塘,字明德,号尚左生。少颖悟,刻励于学。顺帝至正中,除平江儒学教授,升江浙儒学提举,卒于官。为文滂沛豪宕,诗亦清峻苍古。有《遂昌杂志》、《侨吴集》。

Processed in 0.337019 Second , 221 querys.