"听闹红深处玉箫沉" 诗句出自清代诗人郑文焯《满江红 再汎南荡,晚花向残,以南吕宫旧谱歌之。》
mǎn jiāng hóng zài fàn nán dàng,wǎn huā xiàng cán,yǐ nán lv̌ gōng jìu pǔ gē zhī 。
gàn hǎi wén yī,
dàng bù jǐn 、 huā yì wàn qiān。
xiāo hún yòu 、 duàn qiáo xī tù,
líng luò gē diàn。
bái juǎn jǐu bō shuāng xìu xuě,
lv̀ fú shī mèng yī chuán shān。
tīng nào hóng shēn chù yù xiāo chén,
fēng lù hán。
qīu dēng wài,
róu lǔ biān。
zài xiāng qù,
fàng chóu huán。
sàn wà luō yú qǐ,
luàn diǎn pín yān。
wú wǎng nán shōu cán bà jú,
yuè yún yóu zuò lì wá huán。
shèng liǎng sān ōu jī,
huà fāng chén,
míng jìng xián。
郑文焯(1856~1918)晚清官员、词人。字俊臣,号小坡,又号叔问,晚号鹤、鹤公、鹤翁、鹤道人,别署冷红词客,尝梦游石芝崦,见素鹤翔于云间,因自号石芝崦主及大鹤山人,奉天铁岭(今属辽宁)人,隶正黄旗汉军籍,而托为郑康成裔,自称高密郑氏。光绪举人,曾任内阁中书,后旅居苏州。工诗词,通音律,擅书画,懂医道,长于金石古器之鉴,而以词人著称于世,其词多表现对清王朝覆灭的悲痛,所著有《大鹤山房全集》。