"沈侯好古拓一纸" 诗句出自清代诗人赵翼《元祐党籍碑在桂林者今尚存沈鲁堂太守拓一本见示援笔作歌》
崇宁四年二月吉,臣京奉敕书党籍。
首编元祐终元符,所在郡司咸勒石。
大书深刻何煌煌,执政待制分班行。
聿从章相初定案,七十三人已滥觞。
子瞻儋州子由雷,分地各就名偏旁。
兹更增列三百九,直空人国无留良。
殁者追夺生者窜,并禁子孙仕朝堂。
兼有曾持绍述议,亦得附骥分余光。
问胡作此一网计,众正登朝我将弃。
遂甘铸铁错竟成,肯令死灰焰重炽。
剪除异己期必尽,威福横行乃无忌。
太师原是一魔君,谬托左元仙伯位,龙脑烟浮别院香,鹑羹命贱行厨味。
比邻侍女知避名,天子姻家亲赐醉。
回礼南迁诸党人,瘴雨蛮烟葬无地。
穷荒僦屋方坐愁,相府歌钟正得意。
岂知公道昭日星,锢之愈力名愈馨。
朝端枉矜九州鼎,天下已诵千佛经,磨砻贞石妙镌刻,翻似为作功德铭。
呜呼权奸所争亦细故,祇此目前富贵具。
庸知数十年荣华,不过蜉蝣一旦暮。
何苦抵死仇正人,徒供千载嬉笑怒。
冰山他日况崩摧,白头也赴长沙路。
桃花三树诏勒回,东明佛镫黑如雾。
一样投荒作逐臣,乘比诸贤多臭腐。
相传星变已毁碑,此碑何以完无亏。
想因桂管地僻左,深岩无人施斧椎。
碑阴不镌刻工某,毋乃亦是安民为。
沈侯好古拓一纸,铁画银钩坛绝技。
一点金锋虽兆乱,临池功深物秀美。
惜哉若亦作清流,故自不减苏黄米。
yuán yòu dǎng jí bēi zài gùi lín zhě jīn shàng cún shěn lǔ táng tài shǒu tuò yī běn jiàn shì yuán bǐ zuò gē
chóng níng sì nián èr yuè jí,
chén jīng fèng chì shū dǎng jí。
shǒu biān yuán yòu zhōng yuán fú,
suǒ zài jùn sī xián lè shí。
dà shū shēn kè hé huáng huáng,
zhí zhèng dài zhì fēn bān xíng。
yù cóng zhāng xiāng chū dìng àn,
qī shí sān rén yǐ làn shāng。
zǐ zhān dān zhōu zǐ yóu léi,
fēn dì gè jìu míng piān páng。
zī gèng zēng liè sān bǎi jǐu,
zhí kōng rén guó wú líu liáng。
mò zhě zhūi duó shēng zhě cuàn,
bìng jìn zǐ sūn shì zhāo táng。
jiān yǒu céng chí shào shù yì,
yì dé fù jì fēn yú guāng。
wèn hú zuò cǐ yī wǎng jì,
zhòng zhèng dēng zhāo wǒ jiāng qì。
sùi gān zhù tiě cuò jìng chéng,
kěn lìng sǐ hūi yàn zhòng chì。
jiǎn chú yì jǐ qī bì jǐn,
wēi fú héng xíng nǎi wú jì。
tài shī yuán shì yī mó jūn,
mìu tuō zuǒ yuán xiān bó wèi,
lóng nǎo yān fú bié yuàn xiāng,
chún gēng mìng jiàn xíng chú wèi。
bǐ lín shì nv̌ zhī bì míng,
tiān zǐ yīn jiā qīn sì zùi。
húi lǐ nán qiān zhū dǎng rén,
zhàng yǔ mán yān zàng wú dì。
qióng huāng jìu wū fāng zuò chóu,
xiāng fǔ gē zhōng zhèng dé yì。
qǐ zhī gōng dào zhāo rì xīng,
gù zhī yù lì míng yù xīn。
zhāo duān wǎng jīn jǐu zhōu dǐng,
tiān xià yǐ sòng qiān fó jīng,
mó lóng zhēn shí miào juān kè,
fān sì wèi zuò gōng dé míng。
wū hū quán jiān suǒ zhēng yì xì gù,
qí cǐ mù qián fù gùi jù。
yōng zhī shù shí nián róng huá,
bù guò fú yóu yī dàn mù。
hé kǔ dǐ sǐ chóu zhèng rén,
tú gōng qiān zài xī xiào nù。
bīng shān tā rì kuàng bēng cūi,
bái tóu yě fù cháng shā lù。
táo huā sān shù zhào lè húi,
dōng míng fó dēng hēi rú wù。
yī yáng tóu huāng zuò zhú chén,
chéng bǐ zhū xián duō chòu fǔ。
xiāng chuán xīng biàn yǐ hǔi bēi,
cǐ bēi hé yǐ wán wú yú。
xiǎng yīn gùi guǎn dì pì zuǒ,
shēn yán wú rén shī fǔ zhūi。
bēi yīn bù juān kè gōng mǒu,
wú nǎi yì shì ān mín wèi。
shěn hóu hǎo gǔ tuò yī zhǐ,
tiě huà yín gōu tán jué jì。
yī diǎn jīn fēng sūi zhào luàn,
lín chí gōng shēn wù xìu měi。
xī zāi ruò yì zuò qīng líu,
gù zì bù jiǎn sū huáng mǐ。
赵翼(1727年~1814年1月10日)清代文学家、史学家。字云崧,一字耘崧,号瓯北,又号裘萼,晚号三半老人,汉族,江苏阳湖(今江苏省常州市)人。乾隆二十六年进士。官至贵西兵备道。旋辞官,主讲安定书院。长于史学,考据精赅。论诗主“独创”,反摹拟。五、七言古诗中有些作品,嘲讽理学,隐寓对时政的不满之情,与袁枚、张问陶并称清代性灵派三大家。所著《廿二史札记》与王鸣盛《十七史商榷》、钱大昕《二十二史考异》合称清代三大史学名著。