"莫望蓬莱有病仙" 诗句出自宋代诗人张洎《暮春月内署书阁前海棠花盛开率尔七言八韵寄长卿谏议》
mù chūn yuè nèi shǔ shū gé qián hǎi táng huā shèng kāi lv̀ ěr qī yán bā yùn jì cháng qīng jiàn yì
qù sùi hǎi táng huā fā rì,
céng jiāng shī jù yǒng fāng yán。
jīn lái huā fā chūn yī jìu,
jūn yǐ xióng fēi yù àn qián。
zòu gé qīng chén shū yào dì,
dú pān hóng rǔi yàn yáng tiān。
shū zhī gāo yìng yín tái yuè,
nèn yè dī hán qǐ gé yān。
huā luò huā kāi huái shèng shǎng,
chūn lái chūn qù gǎn líu nián。
qīng cí zǎo zhùi bā rén chàng,
miào hàn yóu jiān shǔ guó jiān。
gòng yǎng zhuàng tú fāng hè ěr,
zì jiē shuāi bìn zhuǎn pó rán。
yīn píng yīng dié chuán xiāo xī,
mò wàng péng lái yǒu bìng xiān。
(933—996)滁州全椒人,字师黯,一字偕仁。五代南唐时进士。后主擢为知制诰,迁中书舍人,参预机密,恩宠第一。归宋,累迁中书舍人,翰林学士。至道元年除给事中、参知政事,与寇准同列,政事一决于准,无所参预,专修时政记,甘言善柔而已。后欲自固权位,奏事劾准。博涉经史,多知典故,文采清丽,然性险诐鄙吝,好攻人短。有《贾氏谈录》及文集。