"白石空烂" 诗句出自元代诗人曾瑞《【中吕】山坡羊_自叹南山空》
自叹南山空灿,白石空烂,星移物换愁无限。
隔烂关,困尘寰,几番肩锁空长叹。
百事不成羞又赧。
闲,一梦残。
干,两鬓斑。
叹世鸡鸣为利,鸦栖收计,几曾得觉囫囵睡。
使心机,昧神祗,区区造下弥天罪。
富贵一场春梦里。
财,沤泛水。
人,泉下鬼。
荣华休傲,贫穷休笑,循环世态多颠倒。
恰春朝,早秋宵,花开花谢都知道。
今岁孟春花更早。
花,依旧好。
人,空谩老。
虚名休就,眉头休皱,终身更不遭机彀。
抱官囚,为谁愁,功名半纸难能够。
争如漆园蝶梦叟。
常,紧闭口。
闲,且袖手。
花逢春到,人逢时到,花开人旺多欢笑。
看英豪,赏花娇,乐极悲至非人乐。
花正发时风又恶。
花,零落了。
人,憔悴了。
财帛争竞,田园吞并,得来未必成嘉庆。
干虚名,舍残生,归来笑杀彭泽令。
孤云野鹤为伴等。
鹤,飞过境。
云,行过岭。
题情青鸾舞镜,红鸳交颈,梦回依旧成孤另。
冻云晴,月华明,香消烛灭人初静。
窗外朔风梅萼冷。
风,寒夜景。
横,梅瘦影。
讥时繁花春尽,穷途人困,太平分的清闲运。
整乾坤,会经纶,奈何不遂风雷信。
朝市得安为大隐。
咱,妆做蠢。
民,何受窘。
闺怨孤帏独卧,良宵空过,付能有梦还惊破。
病成魔,泪如梭,凄凉无数来着末。
凭谁顿开眉上锁。
咱,无奈何。
愁,无处躲。
妓怨春花秋月,歌舞舞榭,悲欢聚散花开谢。
恰和协,又离别,被娘间阻郎心趄。
离恨满怀何处说。
娘,毒似蝎。
郎,心似铁。
《【中吕】山坡羊_自叹南山空》 拼音标注
【 zhōng lv̌ 】 shān pō yáng _ zì tàn nán shān kōng
zì tàn nán shān kōng càn,
bái shí kōng làn,
xīng yí wù huàn chóu wú xiàn。
gé làn guān,
kùn chén huán,
jī fān jiān suǒ kōng cháng tàn。
bǎi shì bù chéng xīu yòu nǎn。
xián,
yī mèng cán。
gān,
liǎng bìn bān。
tàn shì jī míng wèi lì,
yā qī shōu jì,
jī céng dé jué hú lún shùi。
shǐ xīn jī,
mèi shén zhī,
qū qū zào xià mí tiān zùi。
fù gùi yī cháng chūn mèng lǐ。
cái,
òu fàn shǔi。
rén,
quán xià gǔi。
róng huá xīu ào,
pín qióng xīu xiào,
xún huán shì tài duō diān dǎo。
qià chūn zhāo,
zǎo qīu xiāo,
huā kāi huā xiè dū zhī dào。
jīn sùi mèng chūn huā gèng zǎo。
huā,
yī jìu hǎo。
rén,
kōng mán lǎo。
xū míng xīu jìu,
méi tóu xīu zhòu,
zhōng shēn gèng bù zāo jī gòu。
bào guān qíu,
wèi shúi chóu,
gōng míng bàn zhǐ nán néng gòu。
zhēng rú qī yuán dié mèng sǒu。
cháng,
jǐn bì kǒu。
xián,
qiě xìu shǒu。
huā féng chūn dào,
rén féng shí dào,
huā kāi rén wàng duō huān xiào。
kàn yīng háo,
shǎng huā jiāo,
lè jí bēi zhì fēi rén lè。
huā zhèng fā shí fēng yòu è。
huā,
líng luò le。
rén,
qiáo cùi le。
cái bó zhēng jìng,
tián yuán tūn bìng,
dé lái wèi bì chéng jiā qìng。
gān xū míng,
shè cán shēng,
gūi lái xiào shā péng zé lìng。
gū yún yě hè wèi bàn děng。
hè,
fēi guò jìng。
yún,
xíng guò líng。
tí qíng qīng luán wǔ jìng,
hóng yuān jiāo jǐng,
mèng húi yī jìu chéng gū lìng。
dòng yún qíng,
yuè huá míng,
xiāng xiāo zhú miè rén chū jìng。
chuāng wài shuò fēng méi è lěng。
fēng,
hán yè jǐng。
héng,
méi shòu yǐng。
jī shí fán huā chūn jǐn,
qióng tú rén kùn,
tài píng fēn de qīng xián yùn。
zhěng gān kūn,
hùi jīng lún,
nài hé bù sùi fēng léi xìn。
zhāo shì dé ān wèi dà yǐn。
zán,
zhuāng zuò chǔn。
mín,
hé shòu jiǒng。
gūi yuàn gū wéi dú wò,
liáng xiāo kōng guò,
fù néng yǒu mèng huán liáng pò。
bìng chéng mó,
lèi rú suō,
qī liáng wú shù lái zháo mò。
píng shúi dùn kāi méi shàng suǒ。
zán,
wú nài hé。
chóu,
wú chù duǒ。
jì yuàn chūn huā qīu yuè,
gē wǔ wǔ xiè,
bēi huān jù sàn huā kāi xiè。
qià hé xié,
yòu lí bié,
bèi niáng jiān zǔ láng xīn jū。
lí hèn mǎn huái hé chù shuō。
niáng,
dú sì hé。
láng,
xīn sì tiě。
《【中吕】山坡羊_自叹南山空》 作者简介
曾瑞(生卒年不详), 元代散曲作家。字瑞卿,自号褐夫。大兴(今北京市大兴区)人。因喜江浙人才风物而移家南方。《录鬼簿》记他“临终之日,诣门吊者以千数”,可知他当时已有盛名。由于志不屈物,不解趋附奉承,所以终身不仕,优游市井,赖江淮一带熟人馈赠为生。善绘画,能作隐语小曲,散曲集有《诗酒馀音》行于当世,今佚。