"东风无力转春晴" 诗句出自明代诗人恽格《王颛庵太史拙修堂宴集分韵时移家还里将有远游留别娄中诸君子》
wáng zhuān ān tài shǐ zhuó xīu táng yàn jí fēn yùn shí yí jiā huán lǐ jiāng yǒu yuǎn yóu líu bié lóu zhōng zhū jūn zǐ
huā cán jiāng guǎn zhì zhēng yīng,
lv̀ pǔ hóng cháo lǐu àn píng。
fāng cǎo yǒu xīn chōu yè yǔ,
dōng fēng wú lì zhuǎn chūn qíng。
jiān nán bào zǐ huán xiāng guó,
luò tuò fú jiā zhàng yǒu shēng。
zhǐ wèi chóu chú qiān lǐ bié,
gūi qī lín fā yòu zhòng gèng。
(1633—1690)明末清初江南武进人,字寿平,又字正叔,亦称叔子,号南田,又有别号白云外史、云溪外史、东园客、草衣生、横山樵者、巢枫客。恽日初子。十五岁在福建被清大将陈锦所掳,认为义子。父在杭州访得,请灵隐寺方丈谛晖劝锦,谓此子有慧根而福薄。乃剃度为僧。不久,随父回乡。初画山水,后改画没骨花卉,自成一家,工诗,书法学唐褚遂良,诗书画人称三绝。有《瓯香馆集》。