"事以习故熟" 诗句出自宋代诗人袁燮《题习斋》
寓形宇宙间,所至习乃成。
事以习故熟,艺以习故精。
婴儿始匍匐,习之能自行。
南人初学没,习惯如履平。
承蜩有余巧,解牛新发硎。
是皆习孰故,见者为之惊。
矧惟君子学,吾道深而宏。
欲穷圣贤域,精微故难明。
圣贤与遇鄙,何啻莛与楹。
愚夫堕恶习,自蹈谷与坑。
善恶分舜跖,毫釐当细评。
莫将朱夺紫,无使渭浊泾。
要源见端的,履践严度程。
容貌必齐庄,坐立无倚倾。
视听一於礼,言语纯于诚。
百行季为本,战战如奉盈。
操行洁冰玉,宇量涵沧溟。
经德岂干禄,为善非近名。
方其学习初,是非交战争。
见义勇必为,有过时自挟。
造次必致察,思虑防始萌。
恶念痛扫除,用力如用兵。
善端谨护持,保已如保城。
新功生者熟,旧飞熟处生。
一心湛不挠,四体明且清。
平居寡悔尤,处困心亦亨。
谁知人寰中,有此天爵荣。
嗟予资浅薄,役于蕞尔形。
主宰未纯一,气血时纵横。
岁月不我与,循省敢遑宁。
以习名其斋,为我座右铭。
《题习斋》 拼音标注
tí xí zhāi
yù xíng yǔ zhòu jiān,
suǒ zhì xí nǎi chéng。
shì yǐ xí gù shú,
yì yǐ xí gù jīng。
yīng ér shǐ pú fú,
xí zhī néng zì xíng。
nán rén chū xué méi,
xí guàn rú lv̌ píng。
chéng tiáo yǒu yú qiǎo,
jiě níu xīn fā xíng。
shì jiē xí shú gù,
jiàn zhě wèi zhī liáng。
shěn wéi jūn zǐ xué,
wú dào shēn ér hóng。
yù qióng shèng xián yù,
jīng wēi gù nán míng。
shèng xián yǔ yù bǐ,
hé chì tíng yǔ yíng。
yú fū duò è xí,
zì dǎo gǔ yǔ kēng。
shàn è fēn shùn zhí,
háo lí dāng xì píng。
mò jiāng zhū duó zǐ,
wú shǐ wèi zhuó jīng。
yào yuán jiàn duān de,
lv̌ jiàn yán dù chéng。
róng mào bì qí zhuāng,
zuò lì wú yǐ qīng。
shì tīng yī yú lǐ,
yán yǔ chún yú chéng。
bǎi xíng jì wèi běn,
zhàn zhàn rú fèng yíng。
cāo xíng jié bīng yù,
yǔ liàng hán cāng míng。
jīng dé qǐ gān lù,
wèi shàn fēi jìn míng。
fāng qí xué xí chū,
shì fēi jiāo zhàn zhēng。
jiàn yì yǒng bì wèi,
yǒu guò shí zì xié。
zào cì bì zhì chá,
sī lv̀ fáng shǐ méng。
è niàn tòng sǎo chú,
yòng lì rú yòng bīng。
shàn duān jǐn hù chí,
bǎo yǐ rú bǎo chéng。
xīn gōng shēng zhě shú,
jìu fēi shú chù shēng。
yī xīn zhàn bù náo,
sì tǐ míng qiě qīng。
píng jū guǎ hǔi yóu,
chù kùn xīn yì hēng。
shúi zhī rén huán zhōng,
yǒu cǐ tiān jué róng。
jiē yú zī qiǎn bó,
yì yú zùi ěr xíng。
zhǔ zǎi wèi chún yī,
qì xiě shí zòng héng。
sùi yuè bù wǒ yǔ,
xún shěng gǎn huáng níng。
yǐ xí míng qí zhāi,
wèi wǒ zuò yòu míng 。