“眼抹张郎”这段文字出自哪里?

上一句:消磨灾障

“眼抹张郎”出自元代诗人关汉卿的诗句: 《【中吕】普天乐》

下一句:便将小姐央

"眼抹张郎" 诗句出自元代诗人关汉卿《【中吕】普天乐》

崔张十六事普救姻缘西洛客说姻缘,普救寺寻方便
佳客才子一见情牵
饿眼望将穿馋口涎空咽
门掩梨花闲庭院粉墙儿高似青天
颠不剌见了万千似这般可喜娘罕见引动客意马心猿
西厢寄寓娇滴滴小红娘,恶狠狠唐三藏
消磨灾障眼抹张郎
便将小姐央说起风流况
母亲呵怕女孩儿春心荡百般巧计关防;倒赚他鸳鸯比翼黄莺作对粉蝶成双
酬和情诗玉宇净无尘,宝月圆如镜;风生翠袖花落闲庭
五言诗句语清两下里为媒证遇着风流知音性惺惺的偏惜惺惺
若得来心肝儿敬重眼皮儿上供养手掌儿里高擎
随分好事梵王宫月轮高,枯木堂香烟罩
法聪来报好事通宵
似神仙离碧宵可意种来清醮猛见了倾国倾城貌
将一个发慈悲脸儿朦着葫芦啼到晓
酩子里家去只落得两下里获铎
封书退贼不念《法华经》,不理《梁皇忏》贼客来至情理何堪!
法聪待向前
便把贼来探险把佳客遭坑陷消不得小书生一纸书缄
杜将军风威勇敢张秀才能书妙染孙飞虎好是羞惭
虚意谢诚东阁玳筵开,不强如西厢和月等
红娘来请:"万福先生
""请"字儿未出声"去"字儿连忙应
下功夫将额颅十分挣酸溜溜螯得牙疼
茶饭未成陈仓老米满瓮蔓菁
母亲变卦若不是张解元识客多,怎生救咱全家祸?
你则合有恩便报
倒教我拜做哥哥
母亲你忒虑过怕我陪钱货眼睁睁把比目鱼分破
知他是命福如何?
我这里软摊做一垛
咫尺间如同间阔其实都伸不起我这肩窝
隔墙听琴月明中,琴三弄闲愁万种自诉情衷
要知音耳朵听得他芳心动
司马、文君情偏重他每也曾理结丝桐
又不是《黄鹤醉翁》又不是《泣麟悲风》又不是《清夜闻钟》
开书染病寄简帖又无成,相思病今番甚
只为你倚门待月侧耳听琴便有那扁鹊来委实难医恁
止把酸醋当归浸这方儿到处难寻
要知是知母未寝红娘心沁使君子难禁
莺花配偶春意透酥胸,春色横眉黛新婚燕尔苦尽甘来
也不索将琴操弹也不索西厢和月待尽老今生同欢爱恰便似刘阮天台
只恐怕母亲做猜侍妾假乖小姐难捱
花惜风情小娘子说因由,老夫客索穷究我只道神针法灸却原来燕侣鸾俦
红娘先自行小姐权落后我在这窗儿外几曾敢咳嗽这殷勤着甚来由?
夫客你得休便怵
也不索出乖弄丑自古来女大难留
张生赴选碧云天,黄花地西风紧北雁南飞
恨相见难又早别离易
久已后虽然成佳配奈时间怎不悲啼!
我则厮守得一时半刻
早松了金钏减了香肌
旅馆梦魂为功名,伤离别可怜见关山万里独自跋涉
楚阳台朝暮云杨柳岸朦胧月冷清清怎地捱今夜?
梦魂儿这场抛撇

客去也去时节远也,远时节几日来也?
喜得家书久客在京师,甚的是闲传示?
心头眼底
横倘莺儿
趁西风折桂枝已遂了青云志
盼得他一纸音书却是断肠诗词
堪为字史颜筋柳骨献之羲之
远寄寒衣想张郎,空僝僽缄书在手写不尽绸缪
修时节和泪修嘱咐休忘旧
寄去衣服牢收授三般儿都有个因由:这袜儿管束你胡行乱走这衫儿穿的着皮肉这裹肚常系在心头
夫妇团圆为风流,成姻眷恩情美满夫妇团圆
却忘了间阻情遂了平生愿
郑恒枉自胡来缠空落得惹祸招愆
一个卖风流的志坚一个逞娇姿的意坚一个调风月的心坚

【 zhōng lv̌ 】 pǔ tiān lè
cūi zhāng shí lìu shì pǔ jìu yīn yuán xī luò kè shuō yīn yuán,
pǔ jìu sì xún fāng biàn。
jiā kè cái zǐ,
yī jiàn qíng qiān。
è yǎn wàng jiāng chuān,
chán kǒu xián kōng yān。
mén yǎn lí huā xián tíng yuàn,
fěn qiáng ér gāo sì qīng tiān。
diān bù là jiàn le wàn qiān,
sì zhè bān kě xǐ niáng hǎn jiàn,
yǐn dòng kè yì mǎ xīn yuán。
xī xiāng jì yù jiāo dī dī xiǎo hóng niáng,
è hěn hěn táng sān cáng。
xiāo mó zāi zhàng,
yǎn mǒ zhāng láng。
biàn jiāng xiǎo jiě yāng,
shuō qǐ fēng líu kuàng。
mǔ qīn hē pà nv̌ hái ér chūn xīn dàng,
bǎi bān qiǎo jì guān fáng ; dǎo zhuàn tā yuān yāng bǐ yì,
huáng yīng zuò dùi,
fěn dié chéng shuāng。
chóu hé qíng shī yù yǔ jìng wú chén,
bǎo yuè yuán rú jìng ; fēng shēng cùi xìu,
huā luò xián tíng。
wǔ yán shī jù yǔ qīng,
liǎng xià lǐ wèi méi zhèng,
yù zháo fēng líu zhī yīn xìng,
xīng xīng de piān xī xīng xīng。
ruò dé lái xīn gān ér jìng zhòng,
yǎn pí ér shàng gōng yǎng,
shǒu zhǎng ér lǐ gāo qíng。
súi fēn hǎo shì fàn wáng gōng yuè lún gāo,
kū mù táng xiāng yān zhào。
fǎ cōng lái bào,
hǎo shì tōng xiāo。
sì shén xiān lí bì xiāo,
kě yì zhǒng lái qīng jiào,
měng jiàn le qīng guó qīng chéng mào。
jiāng yī gè fā cí bēi liǎn ér méng zháo,
hú lú tí dào xiǎo。
míng zǐ lǐ jiā qù,
zhǐ luò dé liǎng xià lǐ huò duó。
fēng shū tùi zéi bù niàn 《 fǎ huá jīng 》,
bù lǐ 《 liáng huáng chàn 》,
zéi kè lái zhì,
qíng lǐ hé kān !
fǎ cōng dài xiàng qián,
biàn bǎ zéi lái tàn,
xiǎn bǎ jiā kè zāo kēng xiàn,
xiāo bù dé xiǎo shū shēng yī zhǐ shū jiān。
dù jiāng jūn fēng wēi yǒng gǎn,
zhāng xìu cái néng shū miào rǎn,
sūn fēi hǔ hǎo shì xīu cán。
xū yì xiè chéng dōng gé dài yán kāi,
bù qiáng rú xī xiāng hé yuè děng。
hóng niáng lái qǐng : & q u o t ; wàn fú xiān shēng。
& q u o t ; & q u o t ; qǐng & q u o t ; zì ér wèi chū shēng,
& q u o t ; qù & q u o t ; zì ér lián máng yìng。
xià gōng fū jiāng é lú shí fēn zhēng,
suān līu līu áo dé yá téng。
chá fàn wèi chéng,
chén cāng lǎo mǐ,
mǎn wèng màn jīng。
mǔ qīn biàn guà ruò bù shì zhāng jiě yuán shì kè duō,
zěn shēng jìu zán quán jiā huò ?
nǐ zé hé yǒu ēn biàn bào,
dǎo jiào wǒ bài zuò gē gē。
mǔ qīn nǐ tè lv̀ guò,
pà wǒ péi qián huò,
yǎn zhēng zhēng bǎ bǐ mù yú fēn pò。
zhī tā shì mìng fú rú hé ?
wǒ zhè lǐ ruǎn tān zuò yī duǒ,
zhǐ chǐ jiān rú tóng jiān kuò,
qí shí dū shēn bù qǐ wǒ zhè jiān wō。
gé qiáng tīng qín yuè míng zhōng,
qín sān nòng,
xián chóu wàn zhǒng,
zì sù qíng zhōng。
yào zhī yīn ěr duǒ,
tīng dé tā fāng xīn dòng。
sī mǎ 、 wén jūn qíng piān zhòng,
tā měi yě céng lǐ jié sī tóng。
yòu bù shì 《 huáng hè zùi wēng 》,
yòu bù shì 《 qì lín bēi fēng 》,
yòu bù shì 《 qīng yè wén zhōng 》。
kāi shū rǎn bìng jì jiǎn tiē yòu wú chéng,
xiāng sī bìng jīn fān shén。
zhǐ wèi nǐ yǐ mén dài yuè,
cè ěr tīng qín,
biàn yǒu nà biǎn què lái,
wěi shí nán yì rèn。
zhǐ bǎ suān cù dāng gūi jìn,
zhè fāng ér dào chù nán xún。
yào zhī shì zhī mǔ wèi qǐn,
hóng niáng xīn qìn,
shǐ jūn zǐ nán jìn。
yīng huā pèi ǒu chūn yì tòu sū xiōng,
chūn sè héng méi dài,
xīn hūn yàn ěr,
kǔ jǐn gān lái。
yě bù suǒ jiāng qín cāo dàn,
yě bù suǒ xī xiāng hé yuè dài,
jǐn lǎo jīn shēng tóng huān ài,
qià biàn sì líu ruǎn tiān tái。
zhǐ kǒng pà mǔ qīn zuò cāi,
shì qiè jiǎ guāi,
xiǎo jiě nán ái。
huā xī fēng qíng xiǎo niáng zǐ shuō yīn yóu,
lǎo fū kè suǒ qióng jīu,
wǒ zhǐ dào shén zhēn fǎ jǐu,
què yuán lái yàn lv̌ luán chóu。
hóng niáng xiān zì xíng,
xiǎo jiě quán luò hòu,
wǒ zài zhè chuāng ér wài jī céng gǎn ké sòu,
zhè yīn qín zháo shén lái yóu ?
fū kè nǐ dé xīu biàn chù,
yě bù suǒ chū guāi nòng chǒu,
zì gǔ lái nv̌ dà nán líu。
zhāng shēng fù xuǎn bì yún tiān,
huáng huā dì,
xī fēng jǐn,
běi yàn nán fēi。
hèn xiāng jiàn nán,
yòu zǎo bié lí yì。
jǐu yǐ hòu sūi rán chéng jiā pèi,
nài shí jiān zěn bù bēi tí !
wǒ zé sī shǒu dé yī shí bàn kè,
zǎo sōng le jīn chuàn,
jiǎn le xiāng jī。
lv̌ guǎn mèng hún wèi gōng míng,
shāng lí bié,
kě lián jiàn guān shān wàn lǐ,
dú zì bá shè。
chǔ yáng tái zhāo mù yún,
yáng lǐu àn méng lóng yuè,
lěng qīng qīng zěn dì ái jīn yè ?
mèng hún ér zhè cháng pāo piē。
kè qù yě,
qù shí jié yuǎn yě,
yuǎn shí jié jī rì lái yě ?
xǐ dé jiā shū jǐu kè zài jīng shī,
shén de shì xián chuán shì ?
xīn tóu yǎn dǐ,
héng tǎng yīng ér。
chèn xī fēng zhé gùi zhī,
yǐ sùi le qīng yún zhì。
pàn dé tā yī zhǐ yīn shū,
què shì duàn cháng shī cí。
kān wèi zì shǐ,
yán jīn lǐu gǔ,
xiàn zhī xī zhī。
yuǎn jì hán yī xiǎng zhāng láng,
kōng chán zhòu,
jiān shū zài shǒu,
xiě bù jǐn chóu móu。
xīu shí jié hé lèi xīu,
zhǔ fù xīu wàng jìu。
jì qù yī fú láo shōu shòu,
sān bān ér dū yǒu gè yīn yóu : zhè wà ér guǎn shù nǐ hú xíng luàn zǒu,
zhè shān ér chuān de zháo pí ròu,
zhè guǒ dù cháng xì zài xīn tóu。
fū fù tuán yuán wèi fēng líu,
chéng yīn juàn,
ēn qíng měi mǎn,
fū fù tuán yuán。
què wàng le jiān zǔ qíng,
sùi le píng shēng yuàn。
zhèng héng wǎng zì hú lái chán,
kōng luò dé rě huò zhāo qiān。
yī gè mài fēng líu de zhì jiān,
yī gè chěng jiāo zī de yì jiān,
yī gè diào fēng yuè de xīn jiān。

关汉卿

关汉卿(约1220年──1300年),元代杂剧作家。是中国古代戏曲创作的代表人物,“元曲四大家”之首。号已斋(一作一斋)、已斋叟。汉族,解州人(今山西省运城),与马致远、郑光祖、白朴并称为“元曲四大家”。以杂剧的成就最大,一生写了60多种,今存18种,最著名的有《窦娥冤》;关汉卿也写了不少历史剧,如:《单刀会》、《单鞭夺槊》、《西蜀梦》等;散曲今在小令40多首、套数10多首。关汉卿塑造的“我却是蒸不烂、煮不熟、捶不匾、炒不爆、响珰珰一粒铜豌豆”(〈不伏老〉)的形象也广为人称,被誉“曲家圣人”。

Processed in 0.210042 Second , 221 querys.