“帘外晓莺啼”这段文字出自哪里?

上一句:静掩香闺

“帘外晓莺啼”出自元代诗人关汉卿的诗句: 《【双调】碧玉箫(十首)》

下一句:恨天涯锦字稀

"帘外晓莺啼" 诗句出自元代诗人关汉卿《【双调】碧玉箫(十首)》

一黄召风虔,盖下丽春园
员外心坚使了贩茶船
金山寺心事传豫章城人月圆
苏氏贤嫁了双知县
称了风流愿。
二怕见春归,枝上柳绵飞
静掩香闺帘外晓莺啼
涯锦字稀,梦才郎翠被知
宽尽衣一搦腰肢细
暗暗的添憔悴
三盼断归期,划损短金篦
一搦腰围宽褪素罗衣
是甚病疾,好教人没理会拣口儿食陡恁的无滋味
越恁的难调理
四帘外风筛,凉月满闲阶
烛灭银台宝鼎篆烟埋
醉魂儿难挣挫精彩儿强打挨
那里每来你取闲论诗才
定光的人来赛
五你性随邪,迷恋不来也
我心呆,等到月儿斜
你欢娱受用别我凄凉为甚迭!
休谎说
不索寻吴越
,负心的教灭!
六席上樽前,衾枕奈无缘
柳底花边诗曲已多年
向人前未敢言,自心中祷告
情意坚每日空相见
甚时节成姻眷
七膝上琴横,哀愁动离情
指下风生潇洒弄清声
锁窗前月色明雕阑外夜气清
指法轻助起骚人兴正漏断人初静
八红袖轻揎,玉笋挽秋千
画板高悬仙子坠云轩
额残了翡翠钿髻松了柳叶偏
花径边笑捻春罗扇
玉腕鸣黄金钏
九秋景堪题,红叶满山溪
松径偏宜黄菊绕东篱
正清樽斟泼醅有白衣劝酒杯
官品极到底成何济!
学取渊明醉。
十笑语喧哗,墙内甚人家?
度柳穿花
院后那娇娃
媚孜孜整绛纱颤巍巍插翠花
可喜煞巧笔难描画
困倚在秋千架

【 shuāng diào 】 bì yù xiāo ( shí shǒu )
yī huáng zhào fēng qián,
gài xià lì chūn yuán。
yuán wài xīn jiān,
shǐ le fàn chá chuán。
jīn shān sì xīn shì chuán,
yù zhāng chéng rén yuè yuán。
sū shì xián,
jià le shuāng zhī xiàn。
tiān,
chēng le tā fēng líu yuàn。
èr pà jiàn chūn gūi,
zhī shàng lǐu mián fēi。
jìng yǎn xiāng gūi,
lián wài xiǎo yīng tí。
hèn tiān yá jǐn zì xī,
mèng cái láng cùi bèi zhī。
kuān jǐn yī,
yī nuò yāo zhī xì。
chī,
àn àn de tiān qiáo cùi。
sān pàn duàn gūi qī,
huá sǔn duǎn jīn bì。
yī nuò yāo wéi,
kuān tùn sù luō yī。
zhī tā shì shén bìng jí,
hǎo jiào rén méi lǐ hùi,
jiǎn kǒu ér shí,
dǒu rèn de wú zī wèi。
yì,
yuè rèn de nán diào lǐ。
sì lián wài fēng shāi,
liáng yuè mǎn xián jiē。
zhú miè yín tái,
bǎo dǐng zhuàn yān mái。
zùi hún ér nán zhēng cuò,
jīng cǎi ér qiáng dǎ āi。
nà lǐ měi lái,
nǐ qǔ xián lùn shī cái。
hāi,
dìng guāng de rén lái sài。
wǔ nǐ xìng súi xié,
mí liàn bù lái yě。
wǒ xīn chī dāi,
děng dào yuè ér xié。
nǐ huān yú shòu yòng bié,
wǒ qī liáng wèi shén dié !
xīu huǎng shuō,
bù suǒ xún wú yuè。
zán,
fù xīn de jiào tiān miè !
lìu xí shàng zūn qián,
qīn zhěn nài wú yuán。
lǐu dǐ huā biān,
shī qū yǐ duō nián。
xiàng rén qián wèi gǎn yán,
zì xīn zhōng dǎo gào tiān。
qíng yì jiān,
měi rì kōng xiāng jiàn。
tiān,
shén shí jié chéng yīn juàn。
qī xī shàng qín héng,
āi chóu dòng lí qíng。
zhǐ xià fēng shēng,
xiāo sǎ nòng qīng shēng。
suǒ chuāng qián yuè sè míng,
diāo lán wài yè qì qīng。
zhǐ fǎ qīng,
zhù qǐ sāo rén xīng,
tīng,
zhèng lòu duàn rén chū jìng。
bā hóng xìu qīng xuān,
yù sǔn wǎn qīu qiān。
huà bǎn gāo xuán,
xiān zǐ zhùi yún xuān。
é cán le fěi cùi diàn,
jì sōng le lǐu yè piān。
huā jìng biān,
xiào niǎn chūn luō shàn。
shān,
yù wàn míng huáng jīn chuàn。
jǐu qīu jǐng kān tí,
hóng yè mǎn shān xī。
sōng jìng piān yí,
huáng jú rào dōng lí。
zhèng qīng zūn zhēn pō pēi,
yǒu bái yī quàn jǐu bēi。
guān pǐn jí,
dào dǐ chéng hé jì !
gūi,
xué qǔ tā yuān míng zùi。
shí xiào yǔ xuān huā,
qiáng nèi shén rén jiā ?
dù lǐu chuān huā,
yuàn hòu nà jiāo wá。
mèi zī zī zhěng jiàng shā,
zhàn wēi wēi chā cùi huā。
kě xǐ shā,
qiǎo bǐ nán miáo huà。
tā,
kùn yǐ zài qīu qiān jià。

关汉卿

关汉卿(约1220年──1300年),元代杂剧作家。是中国古代戏曲创作的代表人物,“元曲四大家”之首。号已斋(一作一斋)、已斋叟。汉族,解州人(今山西省运城),与马致远、郑光祖、白朴并称为“元曲四大家”。以杂剧的成就最大,一生写了60多种,今存18种,最著名的有《窦娥冤》;关汉卿也写了不少历史剧,如:《单刀会》、《单鞭夺槊》、《西蜀梦》等;散曲今在小令40多首、套数10多首。关汉卿塑造的“我却是蒸不烂、煮不熟、捶不匾、炒不爆、响珰珰一粒铜豌豆”(〈不伏老〉)的形象也广为人称,被誉“曲家圣人”。

Processed in 0.180541 Second , 221 querys.