"能洁己" 诗句出自宋代诗人李曾伯《满江红(招云岩、朔斋于雷园,二公用前雪韵赋梅)》
mǎn jiāng hóng ( zhāo yún yán 、 shuò zhāi yú léi yuán,èr gōng yòng qián xuě yùn fù méi )
wàn zǐ qiān hóng,
dū bù sì 、 yù nú yī bái。
sān shù è 、 yǒu bīng shuāng cāo,
wú zhī fěn sè。
cháng gòng zhú jūn sōng yǒu bàn,
qǐ róng dié shǐ fēng méi rù。
sì hùi hé 、 yī rèn yǔ yí qīng,
jiān sān dé。
néng jié jǐ,
néng yú kè。
chéng zǐ hòu,
diào gēng yì。
gèng sùi hán fēng wèi,
shí rán hòu chū。
chūn qiǎn chūi húi qiāng guǎn cùn,
yè lán yín fèi huā jiān chǐ。
jiǒng shǐ xīng 、 liǎng liǎng yuè huáng hūn,
zhēn shī bó。
李曾伯(1198年-1268年),字长孺,号可斋。原籍覃怀(今河南沁阳附近),南渡后寓居嘉兴(今浙江嘉兴)。南宋中晚期名臣、词人,太宰李邦彦之后。其词喜用慷慨悲壮之调,抒发忧时感世之情,自称“愿学稼轩翁(辛弃疾)”《四库提要》称其“才气纵横,颇不入格,要亦戛戛异人,不屑拾慧牙后”。有《可斋杂稿》等传世。