“春草无场堪击球”这段文字出自哪里?

上一句:内城有窟竟饮马

“春草无场堪击球”出自清代诗人永瑆的诗句: 《题近香楼》

下一句:天地变化太平见

"春草无场堪击球" 诗句出自清代诗人永瑆《题近香楼》

四坐且莫喧听我说此楼
清华旧里东北头兴替甲子今三周
丹棱沜边万泉出贵家往往分清流
米园李园最森爽其余琐琐营林丘
千金大石卧野色一夕小苑来边愁
内城有窟竟饮马春草无场堪击球
天地变化太平见八极闲暇无烦忧
长白索公坐内阁堂封实户轻王侯
安知进宅事良有但说旋马心诚羞
春明胜夺董宇定金陵记掩王龛州
圣人诰诫出深厚《孝经》四字垂琳璆
保全委曲国体大宠赂太甚民言浮
相公犹嫌起无地掌武苦欲名常留
荷花空对石矶冷燕子亦知帘幕收
南斋旧辈话恩遇宪皇特诏登瀛州
宫壶赐沾艳侍从集贤改榜崇儒修
城南羸骖念奔走苑东广厦教番休
蠹书一变华膴色布被却向单寒求
及开书房置师傅遂许名儒来息游
李躬由来擅年学苏秦不得千春秋
繄余苦忆几老宿草野本色酣岩幽
朱门蓬户底差别黄发青镫心尚犹
寅入申归事不废五休十浣私得谋
恩波深长曷有极表宁清贵真无俦
虽然崇抱在铜钵不惭通讲歌银舟
有时退食散情性旧醅小榼相绸缪
每携一味对咀嚼肯复兼旬孤唱酬
葛山宫师九十二硕果高映天南陬
曾描八友作图画昔也艳艳今悠悠
而我书房四十载抱孙屡及师门投
藏心故实说难了满眼新欢来更稠
溪声树色工阅客楼上光阴如传邮

tí jìn xiāng lóu
sì zuò qiě mò xuān,
tīng wǒ shuō cǐ lóu。
qīng huá jìu lǐ dōng běi tóu,
xīng tì jiǎ zǐ jīn sān zhōu。
dān léng pàn biān wàn quán chū,
gùi jiā wǎng wǎng fēn qīng líu。
mǐ yuán lǐ yuán zùi sēn shuǎng,
qí yú suǒ suǒ yíng lín qīu。
qiān jīn dà shí wò yě sè,
yī xī xiǎo yuàn lái biān chóu。
nèi chéng yǒu kū jìng yǐn mǎ,
chūn cǎo wú cháng kān jí qíu。
tiān dì biàn huà tài píng jiàn,
bā jí xián xiá wú fán yōu。
cháng bái suǒ gōng zuò nèi gé,
táng fēng shí hù qīng wáng hóu。
ān zhī jìn zhái shì liáng yǒu,
dàn shuō xuán mǎ xīn chéng xīu。
chūn míng shèng duó dǒng yǔ dìng,
jīn líng jì yǎn wáng kān zhōu。
shèng rén gào jiè chū shēn hòu,
《 xiào jīng 》 sì zì chúi lín qíu。
bǎo quán wěi qū guó tǐ dà,
chǒng lù tài shén mín yán fú。
xiāng gōng yóu xián qǐ wú dì,
zhǎng wǔ kǔ yù míng cháng líu。
hé huā kōng dùi shí jī lěng,
yàn zǐ yì zhī lián mù shōu。
nán zhāi jìu bèi huà ēn yù,
xiàn huáng tè zhào dēng yíng zhōu。
gōng hú sì zhān yàn shì cóng,
jí xián gǎi bǎng chóng rú xīu。
chéng nán léi cān niàn bēn zǒu,
yuàn dōng guǎng shà jiào fān xīu。
dù shū yī biàn huá hū sè,
bù bèi què xiàng dān hán qíu。
jí kāi shū fáng zhì shī fù,
sùi xǔ míng rú lái xī yóu。
lǐ gōng yóu lái shàn nián xué,
sū qín bù dé qiān chūn qīu。
yī yú kǔ yì jī lǎo sù,
cǎo yě běn sè hān yán yōu。
zhū mén péng hù dǐ chà bié,
huáng fā qīng dēng xīn shàng yóu。
yín rù shēn gūi shì bù fèi,
wǔ xīu shí wǎn sī dé móu。
ēn bō shēn cháng hé yǒu jí,
biǎo níng qīng gùi zhēn wú chóu。
sūi rán chóng bào zài tóng bō,
bù cán tōng jiǎng gē yín zhōu。
yǒu shí tùi shí sàn qíng xìng,
jìu pēi xiǎo kè xiāng chóu móu。
měi xié yī wèi dùi jǔ jiáo,
kěn fù jiān xún gū chàng chóu。
gé shān gōng shī jǐu shí èr,
shuò guǒ gāo yìng tiān nán zōu。
céng miáo bā yǒu zuò tú huà,
xī yě yàn yàn jīn yōu yōu。
ér wǒ shū fáng sì shí zài,
bào sūn lv̌ jí shī mén tóu。
cáng xīn gù shí shuō nán le,
mǎn yǎn xīn huān lái gèng chóu。
xī shēng shù sè gōng yuè kè,
lóu shàng guāng yīn rú chuán yóu。

永瑆

(1752—1823)清宗室,高宗十一子。乾隆五十四年封成亲王。嘉庆四年,一度在军机处行走,总理户部三库,旋以与定制不合,罢。工书法,闻明董其昌以三指握笔悬腕作书,乃广其说,作《拨镫法》推论书旨。书迹合刻为《诒晋斋帖》。卒谥哲。有《诒晋斋集》。

Processed in 0.087925 Second , 221 querys.