“也复伤神判生死”这段文字出自哪里?

上一句:赏花得句能几春

“也复伤神判生死”出自清代诗人永珹的诗句: 《南海子行》

下一句:者番经幄集群贤

"也复伤神判生死" 诗句出自清代诗人永珹《南海子行》

君不见飞放之泊传自元百六十里周缭垣
红门四辟通苑路苑中极目皆平原
略无高山有流水长林迤逦丰草繁
头鹅诈马有余闲于焉较猎悬鹑貆
胜地一从归胜国仁虞旧院无人识
扫除榛莽拨禁军曾记英公亲奉敕
官衙忽被阍寺专豹房尚指荒丘侧
太阿旁落国步难遑问区区此疆域
我朝龙兴天下归千里和会尊邦畿
废苑从兹作灵囿豫游几暇扬鸾旗
云闲八阵时阅武风卷三驱大合围
殷勤习劳奉家法扈从棣萼欣交辉
百年海户千人守七十二桥通泽薮
三台连峙三海深指点团河近双柳
新池饮鹿间苹蒿旧迹晾鹰存培塿
官庄分设四五家岁纳刍茭别无取
颇见道观杂僧庐灵风梵雨来空虚
酒内茅山失法派瞿昙种类尤纷如
膏腴宽敞便飞走大壑于牣还多鱼
雨露栽培经岁月离宫鼎足皆皇居
诘戎大事首马政雁臣贡入龙媒盛
六厩超遥八骏蹄监牧攻驹严禁令
何须苜蓿与渥洼甘草如饴水如镜
云锦照眼胜谷量土壤宜之顺其性
围场习猎凡几回黑头顿觉青春催
伯仲当初我最少今日俄携诸季来
更怜子侄并壮大短衣晨夕想追陪
弯弓敢辞臂力软枨触旧况增清哀
况复从游怀杖履自别音尘几弹指
人间屡叹絮酒倾天上频嗟玉楼起
赏花得句能几春也复伤神判生死
者番经幄集群贤只有蔡侯还到此
临风无限古今情天开陆海依神京
长杨熊馆讵足拟驰骋信足豪生平
喧笑未终感慨集莺蹄燕语兼蛙鸣
转眼清和赋归去挑镫且快挥毫成

nán hǎi zǐ xíng
jūn bù jiàn fēi fàng zhī bó chuán zì yuán,
bǎi lìu shí lǐ zhōu liáo yuán。
hóng mén sì pì tōng yuàn lù,
yuàn zhōng jí mù jiē píng yuán。
lvè wú gāo shān yǒu líu shǔi,
cháng lín yǐ lǐ fēng cǎo fán。
tóu é zhà mǎ yǒu yú xián,
yú yān jiào liè xuán chún huán。
shèng dì yī cóng gūi shèng guó,
rén yú jìu yuàn wú rén shì。
sǎo chú zhēn mǎng bō jìn jūn,
céng jì yīng gōng qīn fèng chì。
guān yá hū bèi hūn sì zhuān,
bào fáng shàng zhǐ huāng qīu cè。
tài ā páng luò guó bù nán,
huáng wèn qū qū cǐ jiāng yù。
wǒ zhāo lóng xīng tiān xià gūi,
qiān lǐ hé hùi zūn bāng jī。
fèi yuàn cóng zī zuò líng yòu,
yù yóu jī xiá yáng luán qí。
yún xián bā zhèn shí yuè wǔ,
fēng juàn sān qū dà hé wéi。
yīn qín xí láo fèng jiā fǎ,
hù cóng dì è xīn jiāo hūi。
bǎi nián hǎi hù qiān rén shǒu,
qī shí èr qiáo tōng zé sǒu。
sān tái lián zhì sān hǎi shēn,
zhǐ diǎn tuán hé jìn shuāng lǐu。
xīn chí yǐn lù jiān píng hāo,
jìu jī liàng yīng cún péi lǒu。
guān zhuāng fēn shè sì wǔ jiā,
sùi nà chú jiāo bié wú qǔ。
pǒ jiàn dào guān zá sēng lú,
líng fēng fàn yǔ lái kōng xū。
jǐu nèi máo shān shī fǎ pài,
jù tán zhǒng lèi yóu fēn rú。
gāo yú kuān chǎng biàn fēi zǒu,
dà hè yú rèn huán duō yú。
yǔ lù zāi péi jīng sùi yuè,
lí gōng dǐng zú jiē huáng jū。
jié róng dà shì shǒu mǎ zhèng,
yàn chén gòng rù lóng méi shèng。
lìu jìu chāo yáo bā jùn tí,
jiān mù gōng jū yán jìn lìng。
hé xū mù sù yǔ wò wā,
gān cǎo rú yí shǔi rú jìng。
yún jǐn zhào yǎn shèng gǔ liàng,
tǔ rǎng yí zhī shùn qí xìng。
wéi cháng xí liè fán jī húi,
hēi tóu dùn jué qīng chūn cūi。
bó zhòng dāng chū wǒ zùi shǎo,
jīn rì é xié zhū jì lái。
gèng lián zǐ zhí bìng zhuàng dà,
duǎn yī chén xī xiǎng zhūi péi。
wān gōng gǎn cí bì lì ruǎn,
chéng hóng jìu kuàng zēng qīng āi。
kuàng fù cóng yóu huái zhàng lv̌,
zì bié yīn chén jī dàn zhǐ。
rén jiān lv̌ tàn xù jǐu qīng,
tiān shàng pín jiē yù lóu qǐ。
shǎng huā dé jù néng jī chūn,
yě fù shāng shén pàn shēng sǐ。
zhě fān jīng wò jí qún xián,
zhǐ yǒu cài hóu huán dào cǐ。
lín fēng wú xiàn gǔ jīn qíng,
tiān kāi lù hǎi yī shén jīng。
cháng yáng xióng guǎn jù zú nǐ,
chí chěng xìn zú háo shēng píng。
xuān xiào wèi zhōng gǎn kǎi jí,
yīng tí yàn yǔ jiān wā míng。
zhuǎn yǎn qīng hé fù gūi qù,
tiāo dēng qiě kuài hūi háo chéng。

永珹

履端亲王永珹,高宗第四子。有《寄畅斋诗稿》。

Processed in 0.104055 Second , 199 querys.