“徒闻遗璧镐池君”这段文字出自哪里?

上一句:少昊所治秦所国

“徒闻遗璧镐池君”出自清代诗人永瑆的诗句: 《题汉西岳华山碑》

下一句:不见臣斯与臣德

"徒闻遗璧镐池君" 诗句出自清代诗人永瑆《题汉西岳华山碑》

汉家西岳华山碑世间两本此第一
商丘巡抚之所藏秀水检讨有题笔
吁嗟魏公四字印亦欲遐传守毋失
谁能老饥抱文字茧纸犹向人间出
自秦登山诵略兴两京文章富石墨
峄碑虽焚枣木模岱碑云亡内司刻
太华极天应井鬼少昊所治秦所国
徒闻遗璧镐池君不见臣斯与臣德
茫茫万古此石存岌岌溟翻老沙泐
拓本绝少传已难赑屃又遭媚子踣
达官当时势绝伦古物一文钱不直
我曾再拜金天墓大碣荒莎风雨蚀
此碑忽复曳长绳能不兴怀同叹息
文云汉兴绍前制《虞典》《周官》稽警跸
孝武之世庙貌隆特起尊严閟宫侐
门曰望仙宫集灵志荒意惑长生术
欲就鹑首相酌斟遂呼天神来博塞
国祚中阙祀事衰太守能贤重修职
朝端昏弃旷明禋稍稍规模率钱力
延熹至今浩千年十字之外无缺佚
重如元云垂下天轻若风斤得其质
素蛾一片中秋中泰折层成北郊北
黄河之水星宿来蛟掷龙腾相逼仄
商盘鲁壶在崇坫琼草金芝上仙植
如华万仞绝攀援人间纸笔书不得
法书迥可日月垂其人岂必中郎实
察书市石无了期又于徐赵为蚹翼
小儒舌举耻阙疑大抵纷纷决以臆
我生两手悬钝椎握管僵如蓍在扐
傍通二篆贯八分少年卤莽谓可必
阙里宫墙两拜瞻强复低徊史与乙
忽然季子见《韶箾》何止欧阳坐旬日
秀水修撰诗七言商丘侍读金十镒
风流坐映康熙朝不愧绸书在石室

tí hàn xī yuè huá shān bēi
hàn jiā xī yuè huá shān bēi,
shì jiān liǎng běn cǐ dì yī。
shāng qīu xún fǔ zhī suǒ cáng,
xìu shǔi jiǎn tǎo yǒu tí bǐ。
xū jiē wèi gōng sì zì yìn,
yì yù xiá chuán shǒu wú shī。
shúi néng lǎo jī bào wén zì,
chóng zhǐ yóu xiàng rén jiān chū。
zì qín dēng shān sòng lvè xīng,
liǎng jīng wén zhāng fù shí mò。
yì bēi sūi fén zǎo mù mó,
dài bēi yún wáng nèi sī kè。
tài huá jí tiān yìng jǐng gǔi,
shǎo hào suǒ zhì qín suǒ guó。
tú wén yí bì hào chí jūn,
bù jiàn chén sī yǔ chén dé。
máng máng wàn gǔ cǐ shí cún,
jí jí míng fān lǎo shā lè。
tuò běn jué shǎo chuán yǐ nán,
bì xì yòu zāo mèi zǐ bó。
dá guān dāng shí shì jué lún,
gǔ wù yī wén qián bù zhí。
wǒ céng zài bài jīn tiān mù,
dà jié huāng shā fēng yǔ shí。
cǐ bēi hū fù yè cháng shéng,
néng bù xīng huái tóng tàn xī。
wén yún hàn xīng shào qián zhì,
《 yú diǎn 》 《 zhōu guān 》 jī jǐng bì。
xiào wǔ zhī shì miào mào lóng,
tè qǐ zūn yán bì gōng xù。
mén yuē wàng xiān gōng jí líng,
zhì huāng yì huò cháng shēng zhú。
yù jìu chún shǒu xiāng zhuó zhēn,
sùi hū tiān shén lái bó sāi。
guó zuò zhōng què sì shì shuāi,
tài shǒu néng xián zhòng xīu zhí。
zhāo duān hūn qì kuàng míng yīn,
shāo shāo gūi mó lv̀ qián lì。
yán xī zhì jīn hào qiān nián,
shí zì zhī wài wú quē yì。
zhòng rú yuán yún chúi xià tiān,
qīng ruò fēng jīn dé qí zhí。
sù é yī piàn zhōng qīu zhōng,
tài zhé céng chéng běi jiāo běi。
huáng hé zhī shǔi xīng sù lái,
jiāo zhí lóng téng xiāng bī zè。
shāng pán lǔ hú zài chóng diàn,
qióng cǎo jīn zhī shàng xiān zhí。
rú huá wàn rèn jué pān yuán,
rén jiān zhǐ bǐ shū bù dé。
fǎ shū jiǒng kě rì yuè chúi,
qí rén qǐ bì zhōng láng shí。
chá shū shì shí wú le qī,
yòu yú xú zhào wèi fù yì。
xiǎo rú shé jǔ chǐ què yí,
dà dǐ fēn fēn jué yǐ yì。
wǒ shēng liǎng shǒu xuán dùn zhūi,
wò guǎn jiāng rú shī zài lè。
bàng tōng èr zhuàn guàn bā fēn,
shǎo nián lǔ mǎng wèi kě bì。
què lǐ gōng qiáng liǎng bài zhān,
qiáng fù dī huái shǐ yǔ yǐ。
hū rán jì zǐ jiàn 《 sháo shuò 》,
hé zhǐ ōu yáng zuò xún rì。
xìu shǔi xīu zhuàn shī qī yán,
shāng qīu shì dú jīn shí yì。
fēng líu zuò yìng kāng xī zhāo,
bù kùi chóu shū zài shí shì。

永瑆

(1752—1823)清宗室,高宗十一子。乾隆五十四年封成亲王。嘉庆四年,一度在军机处行走,总理户部三库,旋以与定制不合,罢。工书法,闻明董其昌以三指握笔悬腕作书,乃广其说,作《拨镫法》推论书旨。书迹合刻为《诒晋斋帖》。卒谥哲。有《诒晋斋集》。

Processed in 0.096892 Second , 221 querys.