"横水涨微涟" 诗句出自宋代诗人叶梦得《同惇立游蒋山谒宝公塔王荆公墓晚过草堂寺周颙故宅也》
tóng dūn lì yóu jiǎng shān yè bǎo gōng tǎ wáng jīng gōng mù wǎn guò cǎo táng sì zhōu yóng gù zhái yě
wǒ jū zài chéng fǔ,
zài zhì é èr nián。
qǐ wú shān shǔi xīn,
kě nài bù nián chán。
jīn chén ǒu chéng xīng,
shì cǐ bīn cóng xián。
líng yǔ xǐ jiāo yáng,
gǔ zhōng tīng líu quán。
píng gāo kuài yuǎn lǎn,
zhèng jiàn jiāng fú tiān。
zhì rén běn wú xīn,
yǔ wǒ cháng zhōu xuán。
shúi yún huàn bù yìng,
rǔ yì zì bù qián。
mài lǒng shāo yǐ zī,
héng shǔi zhǎng wēi lián。
jiā chéng yǐ huá biǎo,
gǒng mù mái diāo chán。
mù guò cǎo táng sì,
jiè tà liáo zàn mián。
bù fù wén yuàn hè,
máo yán dàn lián yán。
gūi lù jiàn luò rì,
qún fēng yù xiāng xiān。
húi fēng sòng yuǎn xiǎng,
xū lǐ shēng wǎn yān。
wú lú chàng hé xǔ,
dōng wàng liáng kǎi rán。
叶梦得(1077~1148) 宋代词人。字少蕴。苏州吴县人。绍圣四年(1097)登进士第,历任翰林学士、户部尚书、江东安抚大使等官职。晚年隐居湖州弁山玲珑山石林,故号石林居士,所著诗文多以石林为名,如《石林燕语》、《石林词》、《石林诗话》等。绍兴十八年卒,年七十二。死后追赠检校少保。 在北宋末年到南宋前半期的词风变异过程中,叶梦得是起到先导和枢纽作用的重要词人。作为南渡词人中年辈较长的一位,叶梦得开拓了南宋前半期以"气"入词的词坛新路。叶词中的气主要表现在英雄气、狂气、逸气三方面。