"凤凰到底凤池栖" 诗句出自元代诗人耶律楚材《和黄山张敏之拟黄庭词韵》
黄山无媒亦无梯,萧条白昼关荆扉。
凌晨端坐漱玉池,阑干苜蓿先生饥。
惠然寄我黄庭词,湛然一笑几脱颐。
一鹤南翔一不飞,十年一梦今觉非。
故山旧隐苍松欹,而今老尽虬龙枝。
曾学四老餐紫芝,从讥怀宝而邦迷。
尘缘一扫无孑遗,隔縠观月犹依稀。
汪洋法海无边涯,萤光讵可窥晨晞。
莲花自是生污泥,污泥不染清凉肌。
彩云易散碎琉璃,人间四相夭五衰。
有为无为俱有为,寿穷尘劫元非迟。
湛然醉摇芭蕉卮,蔷薇深蘸书淋漓。
白眼一望须弥低,黄山先生耽书痴。
退藏不露龙麟姿,对人不耻弊缊衣。
自甘贫困元知微,篱边黄菊香离披。
门前山色寒参差,不以下体遗葑菲。
新诗远寄盘龙螭,胸中满贮夷齐薇。
忘机临水狎鸥鹥,燕居申申不愆仪。
含光隐秀如文犀,乘闲纶钓垂清漪。
躬耕禾黍方离离,须信君子能自卑。
予知先生之独悲,深忧海内生民疲。
生民扰攘如棼丝,笑予素餐徒位尸。
先生识鉴如元龟,旁通发而为声诗。
照我穹庐生光辉,穷通进退元有时。
至人终不贪危机,他时天子求埙篪。
欲行周礼修周基,先生好应千年期。
沙堤行人羡轻肥,凤凰到底凤池栖。
太平钧石须君持,苍生未济无言归。
《和黄山张敏之拟黄庭词韵》 拼音标注
hé huáng shān zhāng mǐn zhī nǐ huáng tíng cí yùn
huáng shān wú méi yì wú tī,
xiāo tiáo bái zhòu guān jīng fēi。
líng chén duān zuò shù yù chí,
lán gān mù sù xiān shēng jī。
hùi rán jì wǒ huáng tíng cí,
zhàn rán yī xiào jī tuō yí。
yī hè nán xiáng yī bù fēi,
shí nián yī mèng jīn jué fēi。
gù shān jìu yǐn cāng sōng yī,
ér jīn lǎo jǐn qíu lóng zhī。
céng xué sì lǎo cān zǐ zhī,
cóng jī huái bǎo ér bāng mí。
chén yuán yī sǎo wú jié yí,
gé hú guān yuè yóu yī xī。
wāng yáng fǎ hǎi wú biān yá,
yíng guāng jù kě kūi chén xī。
lián huā zì shì shēng wū ní,
wū ní bù rǎn qīng liáng jī。
cǎi yún yì sàn sùi líu lí,
rén jiān sì xiāng yāo wǔ shuāi。
yǒu wèi wú wèi jù yǒu wèi,
shòu qióng chén jié yuán fēi chí。
zhàn rán zùi yáo bā jiāo zhī,
qiáng wéi shēn zhàn shū lín lí。
bái yǎn yī wàng xū mí dī,
huáng shān xiān shēng dān shū chī。
tùi cáng bù lù lóng lín zī,
dùi rén bù chǐ bì yūn yī。
zì gān pín kùn yuán zhī wēi,
lí biān huáng jú xiāng lí pī。
mén qián shān sè hán cān chà,
bù yǐ xià tǐ yí fēng fēi。
xīn shī yuǎn jì pán lóng chī,
xiōng zhōng mǎn zhǔ yí qí wéi。
wàng jī lín shǔi xiá ōu yī,
yàn jū shēn shēn bù qiān yí。
hán guāng yǐn xìu rú wén xī,
chéng xián lún diào chúi qīng yī。
gōng gēng hé shǔ fāng lí lí,
xū xìn jūn zǐ néng zì bēi。
yú zhī xiān shēng zhī dú bēi,
shēn yōu hǎi nèi shēng mín pí。
shēng mín rǎo ràng rú fén sī,
xiào yú sù cān tú wèi shī。
xiān shēng shì jiàn rú yuán gūi,
páng tōng fā ér wèi shēng shī。
zhào wǒ qióng lú shēng guāng hūi,
qióng tōng jìn tùi yuán yǒu shí。
zhì rén zhōng bù tān wēi jī,
tā shí tiān zǐ qíu xūn chí。
yù xíng zhōu lǐ xīu zhōu jī,
xiān shēng hǎo yìng qiān nián qī。
shā dī xíng rén xiàn qīng féi,
fèng huáng dào dǐ fèng chí qī。
tài píng jūn shí xū jūn chí,
cāng shēng wèi jì wú yán gūi。
《和黄山张敏之拟黄庭词韵》 作者简介
耶律楚材(1190年7月24日 —1244年6月20日),字晋卿,号玉泉老人,法号湛然居士,蒙古名吾图撒合里,契丹族,蒙古帝国时期杰出的政治家、宰相,金国尚书右丞耶律履之子。1215年,成吉思汗的蒙古大军攻占燕京时候,听说他才华横溢、满腹经纶,遂向他询问治国大计。而耶律楚材也因对金朝失去信心,决心转投成吉思汗帐下他的到来,对成吉思汗及其子孙产生深远影响,他采取的各种措施为元朝的建立奠定基础。乃马真后称制时,渐失信任,抑郁而死。卒谥文正。有《湛然居士集》等。