"秋风汤汤" 诗句出自清代诗人姚燮《自昆山至上海舟中得四言九章寄厉山人暨叶山人元阶时厉君已还四明》
驱鸡逐狗,日月负负。
客行在船,读书饮酒。
读书数行,饮酒一觞。
仰视天汉,秋云苍苍。
俯听流水,秋风汤汤。
念我故人,迢迢曷止?
怀我室家,蹙蹙靡已。
蹙蹙靡已,是用作歌。
精采云悴,遑恤乎他。
世不杀我,亦计之左。
温饱痗心,忝此重荷。
空山白云,中有美人。
不芟荆棘,自高其门。
挈提千载,而湎于文。
不惠不夷,众訾而疑。
举世皆坦,吾心独巇。
吾心何巇,惟戾于时。
阮籍一鸾,嵇康一鹤。
虽有梧桐,不罨高阁。
壮哉陈平,肉宰天下。
藐然侏儒,不能骑马。
马行千里,人行百里。
食不藉耕,笑者蜂起。
陌路之交,曷相兄弟?
玉山阿瑛,已无一椽。
五茸如阜,牛来竞眠。
元运有复,未敢咎天。
万汇之陈,更生代死。
蜉蝣一身,遑论妻子。
周孔日遥,莫或余俟。
皇舆太平,身贱亦贵。
熟读明堂,以当飏对。
诸君正强,当思有为。
为不在大,亦不陨卑。
毋学羁人,为人之羁。
为人之羁,谁谅我非?
春行而南,秋行而北。
何以鷾鸸,有此健翼。
士有陶潜,在吾目中。
尾不见首,神天之龙。
龙而蠖屈,未竟忘物。
帽席衣萝,亦簪亦绂。
大年熟玉,小年熟稻。
积金万箱,不值一草。
吾心尚孩,吾眼已老。
海云照庐,但思归早。
有舌吾兵,有研吾耕。
舍此二者,何以为生?
孰测吾来,孰阻吾去?
但有赏心,秘为隆遇。
击汰千里,不出地中。
凉能爽骨,宁非好风。
好风吾从,好雨随下。
形迹虽暌,气可凭藉。
松柏内贞,天不能谢。
zì kūn shān zhì shàng hǎi zhōu zhōng dé sì yán jǐu zhāng jì lì shān rén jì yè shān rén yuán jiē shí lì jūn yǐ huán sì míng
qū jī zhú gǒu,
rì yuè fù fù。
kè xíng zài chuán,
dú shū yǐn jǐu。
dú shū shù xíng,
yǐn jǐu yī shāng。
yǎng shì tiān hàn,
qīu yún cāng cāng。
fǔ tīng líu shǔi,
qīu fēng tāng tāng。
niàn wǒ gù rén,
tiáo tiáo hé zhǐ ?
huái wǒ shì jiā,
cù cù mǐ yǐ。
cù cù mǐ yǐ,
shì yòng zuò gē。
jīng cǎi yún cùi,
huáng xù hū tā。
shì bù shā wǒ,
yì jì zhī zuǒ。
wēn bǎo mèi xīn,
tiǎn cǐ zhòng hé。
kōng shān bái yún,
zhōng yǒu měi rén。
bù shān jīng jí,
zì gāo qí mén。
qiè tí qiān zài,
ér miǎn yú wén。
bù hùi bù yí,
zhòng zǐ ér yí。
jǔ shì jiē tǎn,
wú xīn dú xī。
wú xīn hé xī,
wéi lì yú shí。
ruǎn jí yī luán,
jī kāng yī hè。
sūi yǒu wú tóng,
bù yǎn gāo gé。
zhuàng zāi chén píng,
ròu zǎi tiān xià。
miǎo rán zhū rú,
bù néng qí mǎ。
mǎ xíng qiān lǐ,
rén xíng bǎi lǐ。
shí bù jiè gēng,
xiào zhě fēng qǐ。
mò lù zhī jiāo,
hé xiāng xiōng dì ?
yù shān ā yīng,
yǐ wú yī chuán。
wǔ róng rú fù,
níu lái jìng mián。
yuán yùn yǒu fù,
wèi gǎn jìu tiān。
wàn hùi zhī chén,
gèng shēng dài sǐ。
fú yóu yī shēn,
huáng lùn qī zǐ。
zhōu kǒng rì yáo,
mò huò yú sì。
huáng yú tài píng,
shēn jiàn yì gùi。
shú dú míng táng,
yǐ dāng yáng dùi。
zhū jūn zhèng qiáng,
dāng sī yǒu wèi。
wèi bù zài dà,
yì bù yǔn bēi。
wú xué jī rén,
wèi rén zhī jī。
wèi rén zhī jī,
shúi liàng wǒ fēi ?
chūn xíng ér nán,
qīu xíng ér běi。
hé yǐ yì ér,
yǒu cǐ jiàn yì。
shì yǒu táo qián,
zài wú mù zhōng。
wěi bù jiàn shǒu,
shén tiān zhī lóng。
lóng ér huò qū,
wèi jìng wàng wù。
mào xí yī luó,
yì zān yì fú。
dà nián shú yù,
xiǎo nián shú dào。
jī jīn wàn xiāng,
bù zhí yī cǎo。
wú xīn shàng hái,
wú yǎn yǐ lǎo。
hǎi yún zhào lú,
dàn sī gūi zǎo。
yǒu shé wú bīng,
yǒu yán wú gēng。
shè cǐ èr zhě,
hé yǐ wèi shēng ?
shú cè wú lái,
shú zǔ wú qù ?
dàn yǒu shǎng xīn,
mì wèi lóng yù。
jí tài qiān lǐ,
bù chū dì zhōng。
liáng néng shuǎng gǔ,
níng fēi hǎo fēng。
hǎo fēng wú cóng,
hǎo yǔ súi xià。
xíng jī sūi kúi,
qì kě píng jiè。
sōng bǎi nèi zhēn,
tiān bù néng xiè。
姚燮(1805—1864)晚清文学家、画家。字梅伯,号复庄,又号大梅山民、上湖生、某伯、大某山民、复翁、复道人、野桥、东海生等,浙江镇海(今宁波北仑)人。道光举人,以著作教授终身。治学广涉经史、地理、释道、戏曲、小说。工诗画,尤善人物、梅花。著有《今乐考证》、《大梅山馆集》、《疏影楼词》。