“私庆自理髯”这段文字出自哪里?

上一句:幸矣免亡失

“私庆自理髯”出自明代诗人杨循吉的诗句: 《松江道中纪事》

下一句:顾此皆官夫

"私庆自理髯" 诗句出自明代诗人杨循吉《松江道中纪事》

余生信多厄浩叹命可嫌
二年不出门日白夜有蟾
云何此举棹风雨随相淹
嗟人孰无友钱子吾所欣
遥遥松江道劳苦亦已厌
始自发松陵赫赫晨飙严
桥门水西吸吸舟向堤粘
舲人纷运篙堕者几欲歼
心惊不得坐起视衣皆沾
幸矣免亡失私庆自理髯
顾此皆官夫一死事岂纤
人间列法网更乃议口佥
无端负重责何苦伤吾恬
自从入舟来梦怪神不懕
况乃四多风窗破纸若秬
薪炉向榻置聊以充帷
于征既七日云间堞方瞻
言归一何速墨突信未黔
晓迈三十里仰视日已崦
风颠浪如马缆断犹挥銛
中流去飞疾冰楫人争拈
北牵返南骛似拔蛟尾潜
役甿尽逃散蔽彼村宇觇
支吾不可使遗弃空牌签
因之发长喟俛然理有占
此固鞭挞齐乃费口语谵
但我既嗜逸早识藜藿甜
所获良已多贵势宁得兼
此心甘无尤终不撼冷炎
田沟水呜咽助我鸣渐渐
朱泾暮雪下凄风刮刚镰
啁啾集饥乌萧瑟敲枯蒹
冬温乃愆候霰雹真良砭
晨兴肆远望缟野皆堆盐
三泖冻无波九峰高没尖
清冷乏灏气贮此天地奁
掬来与人吃亦可疗久痁
穷游不终否果见日色暹
经墟复历镇时或矗酒帘
船将鼓笛具缶有鹅鸭腌
尚可供一醉醉倒酒可添
贫贱固多役未得安闾阎
近游亦不易平溪藏险憸
苏松路何有棘若行陆鲇
赋造合尔薄辞禄诚非廉
园居近修筑草屋新始苫
残冬积苍翠松竹粗满檐
归欤诫游历请下君平帘

sōng jiāng dào zhōng jì shì
yú shēng xìn duō è,
hào tàn mìng kě xián。
èr nián bù chū mén,
rì bái yè yǒu chán。
yún hé cǐ jǔ zhuō,
fēng yǔ súi xiāng yān。
jiē rén shú wú yǒu,
qián zǐ wú suǒ xīn。
yáo yáo sōng jiāng dào,
láo kǔ yì yǐ yàn。
shǐ zì fā sōng líng,
hè hè chén biāo yán。
qiáo mén shǔi xī xī,
xī zhōu xiàng dī nián。
líng rén fēn yùn gāo,
duò zhě jī yù jiān。
xīn liáng bù dé zuò,
qǐ shì yī jiē zhān。
xìng yǐ miǎn wáng shī,
sī qìng zì lǐ rán。
gù cǐ jiē guān fū,
yī sǐ shì qǐ xiān。
rén jiān liè fǎ wǎng,
gèng nǎi yì kǒu qiān。
wú duān fù zhòng zé,
hé kǔ shāng wú tián。
zì cóng rù zhōu lái,
mèng guài shén bù yān。
kuàng nǎi sì duō fēng,
chuāng pò zhǐ ruò jù。
xīn lú xiàng tà zhì,
liáo yǐ chōng wéi。
yú zhēng jì qī rì,
yún jiān dié fāng zhān。
yán gūi yī hé sù,
mò tū xìn wèi qián。
xiǎo mài sān shí lǐ,
yǎng shì rì yǐ yān。
fēng diān làng rú mǎ,
làn duàn yóu hūi xiān。
zhōng líu qù fēi jí,
bīng jí rén zhēng nián。
běi qiān fǎn nán wù,
sì bá jiāo wěi qián。
yì méng jǐn táo sàn,
bì bǐ cūn yǔ zhān。
zhī wú bù kě shǐ,
yí qì kōng pái qiān。
yīn zhī fā cháng kùi,
fǔ rán lǐ yǒu zhān。
cǐ gù biān tà qí,
nǎi fèi kǒu yǔ zhān。
dàn wǒ jì shì yì,
zǎo shì lí huò tián。
suǒ huò liáng yǐ duō,
gùi shì níng dé jiān。
cǐ xīn gān wú yóu,
zhōng bù hàn lěng yán。
tián gōu shǔi wū yān,
zhù wǒ míng jiàn jiàn。
zhū jīng mù xuě xià,
qī fēng guā gāng lián。
zhōu jīu jí jī wū,
xiāo sè qiāo kū jiān。
dōng wēn nǎi qiān hòu,
xiàn báo zhēn liáng biān。
chén xīng sì yuǎn wàng,
gǎo yě jiē dūi yán。
sān mǎo dòng wú bō,
jǐu fēng gāo méi jiān。
qīng lěng fá hào qì,
zhǔ cǐ tiān dì lián。
jú lái yǔ rén chī,
yì kě liáo jǐu diàn。
qióng yóu bù zhōng fǒu,
guǒ jiàn rì sè xiān。
jīng xū fù lì zhèn,
shí huò chù jǐu lián。
chuán jiāng gǔ dí jù,
fǒu yǒu é yā yān。
shàng kě gōng yī zùi,
zùi dǎo jǐu kě tiān。
pín jiàn gù duō yì,
wèi dé ān lv́ yán。
jìn yóu yì bù yì,
píng xī cáng xiǎn xiān。
sū sōng lù hé yǒu,
jí ruò xíng lù nián。
fù zào hé ěr bó,
cí lù chéng fēi lián。
yuán jū jìn xīu zhú,
cǎo wū xīn shǐ shān。
cán dōng jī cāng cùi,
sōng zhú cū mǎn yán。
gūi yú jiè yóu lì,
qǐng xià jūn píng lián 。

杨循吉

(1458—1546)明苏州府吴县人,字君谦。成化二十年进士。授礼部主事。好读书,每得意则手舞足蹈,不能自禁,人称“颠主事”。以多病,致仕居支硎山下,课读经史。性狷介,胸襟狭隘,好持人短长。武宗南巡至南京,召赋《打虎曲》称旨,令改武人装,随从左右,常使为乐府、小令,以俳优待之。循吉以为耻而辞归。晚年落寞,更坚癖自好。有《松筹堂集》及杂著多种。

Processed in 0.103191 Second , 221 querys.