“足授丈二殳”这段文字出自哪里?

上一句:向是健男子

“足授丈二殳”出自金朝诗人杨奂的诗句: 《孙烈妇歌》

下一句:航海鲙长鲸

"足授丈二殳" 诗句出自金朝诗人杨奂《孙烈妇歌》

平陆有烈妇地望雄诸吴
从居孩提间体貌迥尔殊
举家爱惜心不啻千金珠
眉拂夏茧蛾鬓亸春林乌
芙蓉羡颜色冰雪羞肌肤
十二巧针指十四婉步趋
姻戚未省识闺阃何曾踰
孙郎邑中秀少小依师儒
双亲为择对买红缠酒壶
青鸾得綵凤誓结百年娱
屈己接妯娌尽心奉舅姑
孰谓连理枝半璧先摧枯
春风合欢床分守夜雨孤
西邻久钦慕诚与六礼俱
贿好靡不周下逮役使徒
父兄去世乱仓卒谁携扶
母嫂怜幼寡且微反哺雏
号诉竟莫察僵仆气不苏
同穴大义在初言宁忍辜
日闻势转逼托媒致区区
将汝已死妇配我未葬夫
朝决暮即行参差当自屠
王族忽承命搔首久踟蹰
此事难为谐此理古亦无
女闻一抚掌天道卒敢诬
腐骨尚知爱而况生人躯
素志从此伸里巷咸惊吁
秋风万马来所至皆丘墟
粟堆坡头路月黑忘崎岖
乡兵共乌合焉能保不虞
俄顷鼓声绝崩溃东北隅
壮者被杀戮弱者遭縻驱
妇时飞悬厓翩若赴水凫
皎皎盈尺玉未甘苍蝇污
鲜鲜全匹锦岂容浊秽涂
向是健男子足授丈二殳
航海鲙长鲸荡荆缚于菟
悲哉女子身裙裾郁壮图
胡不具始末奏之达帝都
外则诏郡国内则正宫襦
胡不搆祠宇揭之当官衢
近使感义节远使惩淫愚
不然布台阁直笔一再濡
特书彤史上永世瞻范模

sūn liè fù gē
píng lù yǒu liè fù,
dì wàng xióng zhū wú。
cóng jū hái tí jiān,
tǐ mào jiǒng ěr shū。
jǔ jiā ài xī xīn,
bù chì qiān jīn zhū。
méi fú xià chóng é,
bìn duǒ chūn lín wū。
fú róng xiàn yán sè,
bīng xuě xīu jī fū。
shí èr qiǎo zhēn zhǐ,
shí sì wǎn bù qū。
yīn qī wèi shěng shì,
gūi kǔn hé céng yú。
sūn láng yì zhōng xìu,
shǎo xiǎo yī shī rú。
shuāng qīn wèi zé dùi,
mǎi hóng chán jǐu hú。
qīng luán dé cǎi fèng,
shì jié bǎi nián yú。
qū jǐ jiē zhóu lǐ,
jǐn xīn fèng jìu gū。
shú wèi lián lǐ zhī,
bàn bì xiān cūi kū。
chūn fēng hé huān chuáng,
fēn shǒu yè yǔ gū。
xī lín jǐu qīn mù,
chéng yǔ lìu lǐ jù。
hùi hǎo mǐ bù zhōu,
xià dài yì shǐ tú。
fù xiōng qù shì luàn,
cāng zú shúi xié fú。
mǔ sǎo lián yòu guǎ,
qiě wēi fǎn bǔ chú。
hào sù jìng mò chá,
jiāng pū qì bù sū。
tóng xué dà yì zài,
chū yán níng rěn gū。
rì wén shì zhuǎn bī,
tuō méi zhì qū qū。
jiāng rǔ yǐ sǐ fù,
pèi wǒ wèi zàng fū。
zhāo jué mù jí xíng,
cān chà dāng zì tú。
wáng zú hū chéng mìng,
sāo shǒu jǐu chí chú。
cǐ shì nán wèi xié,
cǐ lǐ gǔ yì wú。
nv̌ wén yī fǔ zhǎng,
tiān dào zú gǎn wú。
fǔ gǔ shàng zhī ài,
ér kuàng shēng rén qū。
sù zhì cóng cǐ shēn,
lǐ xiàng xián liáng xū。
qīu fēng wàn mǎ lái,
suǒ zhì jiē qīu xū。
sù dūi pō tóu lù,
yuè hēi wàng qí qū。
xiāng bīng gòng wū hé,
yān néng bǎo bù yú。
é qǐng gǔ shēng jué,
bēng kùi dōng běi yú。
zhuàng zhě bèi shā lù,
ruò zhě zāo mí qū。
fù shí fēi xuán yá,
piān ruò fù shǔi fú。
jiǎo jiǎo yíng chǐ yù,
wèi gān cāng yíng wū。
xiān xiān quán pǐ jǐn,
qǐ róng zhuó hùi tú。
xiàng shì jiàn nán zǐ,
zú shòu zhàng èr shū。
háng hǎi kuài cháng jīng,
dàng jīng fú yú tù。
bēi zāi nv̌ zǐ shēn,
qún jū yù zhuàng tú。
hú bù jù shǐ mò,
zòu zhī dá dì dū。
wài zé zhào jùn guó,
nèi zé zhèng gōng rú。
hú bù gòu cí yǔ,
jiē zhī dāng guān qú。
jìn shǐ gǎn yì jié,
yuǎn shǐ chéng yín yú。
bù rán bù tái gé,
zhí bǐ yī zài rú。
tè shū tóng shǐ shàng,
yǒng shì zhān fàn mó。

杨奂

杨奂,又名知章,字焕然,乾州奉天人。生于金世宗大定二十六年,卒于元宪宗五年,年七十岁。早丧母,哀毁如成人。金末,尝作万言策,指陈时病;欲上不果。元初,隐居为教授,学者称为紫阳先生。耶律楚材荐为河南廉访使,约束一以简易。在官十年请老。卒,谥文宪。奂著作很多,有还山前集八十一卷,后集二十卷,(元史作还山集六十卷,元好问作奂神道碑则称一百二十卷)近鉴三十卷,韩子十卷,槩言二十五篇,砚纂八卷,北见记三卷,正统纪六十卷等,传于世。

Processed in 0.147332 Second , 221 querys.