cháng xiāng sī gūi táng lè fǔ juàn sì yǐ shàng qiáng cūn cóng shū diàn yòng zhì zhèng
mèng yáng zhōu。
dào yáng zhōu。
míng yuè cháng jiē shí èr lóu。
zhū lián bù shàng gōu。
wèi shúi yōu。
wèi shúi chóu。
chóu dé chūn fēng rén bái tóu。
jiàn huā yìng zì xīu 。
许有壬(1286~1364) 元代文学家。字可用,彰(zhang)德汤阴(今属河南)人。延祐二年(1315)进士及第,授同知辽州事。后来官中书左司员外郎时,京城外发生饥荒,他从"民,本也"的思想出发,主张放赈(chen 四声)救济。河南农民军起,他建议备御之策十五件。又任集贤大学士,不久改枢密副使,又拜中书左丞。他看到元朝将士贪掠人口玉帛而无斗志,就主张对起义农民实行招降政策。