jì mèng ( yī zuò mèng rù qióng tái,běn shì shī jí táng shī jì shì bìng zuò xǔ hún )
wǎn rù yáo tái lù qì qīng,
tiān fēng fēi xià bù xū shēng。
chén xīn wèi jǐn sú yuán zài,
shí lǐ xià shān kōng yuè míng。
生卒年、籍贯皆不详。中唐时进士。据传,文宗开成初,尝游河中,忽得大病,不省人事。自言病中尝梦至瑶台,见仙女许飞琼,令其赋诗。梦醒,遂作《纪梦》诗。事迹见《太平广记》卷七〇。《全唐诗》存《纪梦》诗1首,然孟棨《本事诗》、《唐诗纪事》卷五六皆谓许浑所作。