"寒唇聚昊草" 诗句出自明代诗人徐渭《丙辰八月十七日与肖甫侍师季长沙公阅龛山战》
bǐng chén bā yuè shí qī rì yǔ xiào fǔ shì shī jì cháng shā gōng yuè kān shān zhàn
bái rì wǔ wèi qīng,
yě huǒ shāo qīng hào。
yíng mǔ shì cán xīng,
hán chún jù hào cǎo。
hǎi mén bù kě cè,
liàn qì bái yú dǎo。
wàng zhī yuǎn ruò chí,
shǎo yān hū rú sǎo。
yīn fēng yī dà kuài,
lěng yàn lán cháng dǎo。
guài mò yī hé fán,
shǔi yǔ shǔi xiāng zǎo。
wán nòng xiá gǔi shén,
qù lái zhǔn hūn xiǎo。
hé dì wú hūi qí,
yān néng jǐn sōu tǎo 。
徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。