“点苍明霁雪”这段文字出自哪里?

上一句:蜻蛉控绝溪

“点苍明霁雪”出自明代诗人杨慎的诗句: 《恩遣戍滇纪行》

下一句:抱珥饮晴霓

"点苍明霁雪" 诗句出自明代诗人杨慎《恩遣戍滇纪行》

商秋凉风发吹我出京华
赭衣裹病体红尘蔽行车
弱侄当门啼怪我不过家
行行日巳夕扁舟歙潞沙
扬舲天津口回瞻见牛斗
风吹紫荆树月照青杨柳
逆流溯漕河相顾慎风波
荒村聚豺虎夹岸鸣蛟鼍
仆夫困牵挽防吏苦嗔呵
徐沛洪流溢沧溟浴白日
聚落鸡犬空衔舻羽毛疾
暗滩持楫防洄溜扬帆慄
维缆依鹳巢搴蓬迩鲛室
乘月下吕梁侵星过白杨
漫岸憬失道孤舟郁相忘
喧豗见叠浪极眺无连冈
阴霞互兴没湅雨倏淋浪
湿薪戒传火空囊愁绝粮
信宿万籁平邻舟动欢声
闻鸡共起舞买鱼贺兼程
夕泊秦淮岸朝逗维扬城
愁听玉箫曲懒问琼花名
畏途险巳出胜地心犹惊
真州对瓜步分岐当去住
翘思铁瓮云怅望金陵树
江浮惧涛澜陆走淹霜露
移船鹭洲来弭榜龙江隈
故人同载酒一醉雨花台
高台多古今百虑盈疏襟
琴弹别鹤调笛喝飞鸿吟
临风惜南鹜揆景恨西沉
江程始挂席江月照采石
招摇西北明水雾东南碧
铜陵梦里过赭圻望中隔
浔阳见市廛湓浦异潮夕
马口歌独漉鱼山侯风宿
西塞渔父矶东陵道士洑
估客叹浮萍放臣悲落木
秋惊赤岸枫霜谢黄州菊
龟山汉阳县鹄矶遥可见
披襟倚山阁开图对离宴
鲜飙蘋末来馀霞波外绚
枕底鸣飞湍舷际失江干
仙子驻鹤峤王孙斗鸭阑
云开君山出壑归洞庭宽
乾鹊噪危樯连连一何迅
试叩巴峡船果得家乡信
时序感孤怀风烟集双鬓
江陵初解帆苍皇理征衫
家人从此别客泪不可缄
腾装首滇路问愁程楚岩
楚水萦沅澧楚岸秀兰芷
古墓识昭丘遗坊号珠履
珠坊青芜繁昭丘白云屯
伤心枫树林回首桃花源
天寒行旅少岁晏霜霰烦
界亭四十渡羸马不成步
幽篁讵见天密箐才分路
营窟半卉裳人烟尽槃瓠
戾虫啸落景暴客当官戌
驱车先发煦投驿迟瞑雾
溆浦涔阳连龙摽夜郎天
远游吊屈子长流悲谪仙
我行更迢递千载同潸然
一叶崇安渡千波竹箭急
鬼方昔云遐罗甸今初入
阴霾暄凝交瘴岚昏晓集
长亭此驿遥只尺如棘涩
石行蹶昆蹄沙炊咽蒸粒
断肠盘江河销魂宠嵷坡
军堡鸣笳近蛮营荷戟多
三辰晦光彩七旬历滂沱
罽衣行风舞芦笙眺月歌
可怜异方乐令人玄鬒皤
烟霜穷琐旅茝若开芳序
迎睫平原来还顾残山去
喜见青松林却辞黄茅屿
滔滔岁已周望望且夷犹
衣尘何暇拂足茧不能休
碧鸡俪金马滇海昆池泻
五尺常頞道万里唐蒙野
隋将仆碑川汉相连营下
我行更向西绵力倦攀跻
硪碌穿危磴蜻蛉控绝溪
点苍明霁雪抱珥饮晴霓
蒲塞重关峻兰津毒草低
枝寒鸩鸟下花煖杜鹃迷
淜环蜮射渚畷入象囲畦
莹角髦牛斗斑文笮马嘶
缅书涂贝叶

ēn qiǎn shù diān jì xíng
shāng qīu liáng fēng fā,
chūi wǒ chū jīng huá。
zhě yī guǒ bìng tǐ,
hóng chén bì xíng chē。
ruò zhí dāng mén tí,
guài wǒ bù guò jiā。
xíng xíng rì sì xī,
biǎn zhōu xī lù shā。
yáng líng tiān jīn kǒu,
húi zhān jiàn níu dǒu。
fēng chūi zǐ jīng shù,
yuè zhào qīng yáng lǐu。
nì líu sù cáo hé,
xiāng gù shèn fēng bō。
huāng cūn jù chái hǔ,
jiā àn míng jiāo tuó。
pū fū kùn qiān wǎn,
fáng lì kǔ tián hē。
xú pèi hóng líu yì,
cāng míng yù bái rì。
jù luò jī quǎn kōng,
xián lǔ yǔ máo jí。
àn tān chí jí fáng,
húi līu yáng fān lì。
wéi làn yī guàn cháo,
qiān péng ěr jiǎo shì。
chéng yuè xià lv̌ liáng,
qīn xīng guò bái yáng。
màn àn jǐng shī dào,
gū zhōu yù xiāng wàng。
xuān hūi jiàn dié làng,
jí tiào wú lián gāng。
yīn xiá hù xīng méi,
liàn yǔ shū lín làng。
shī xīn jiè chuán huǒ,
kōng náng chóu jué liáng。
xìn sù wàn lài píng,
lín zhōu dòng huān shēng。
wén jī gòng qǐ wǔ,
mǎi yú hè jiān chéng。
xī bó qín huái àn,
zhāo dòu wéi yáng chéng。
chóu tīng yù xiāo qū,
lǎn wèn qióng huā míng。
wèi tú xiǎn sì chū,
shèng dì xīn yóu liáng。
zhēn zhōu dùi guā bù,
fēn qí dāng qù zhù。
qiáo sī tiě wèng yún,
chàng wàng jīn líng shù。
jiāng fú jù tāo lán,
lù zǒu yān shuāng lù。
yí chuán lù zhōu lái,
mǐ bǎng lóng jiāng wēi。
gù rén tóng zài jǐu,
yī zùi yǔ huā tái。
gāo tái duō gǔ jīn,
bǎi lv̀ yíng shū jīn。
qín dàn bié hè diào,
dí hē fēi hóng yín。
lín fēng xī nán mù,
kúi jǐng hèn xī chén。
jiāng chéng shǐ guà xí,
jiāng yuè zhào cǎi shí。
zhāo yáo xī běi míng,
shǔi wù dōng nán bì。
tóng líng mèng lǐ guò,
zhě qí wàng zhōng gé。
xún yáng jiàn shì chán,
pén pǔ yì cháo xī。
mǎ kǒu gē dú lù,
yú shān hóu fēng sù。
xī sāi yú fù jī,
dōng líng dào shì fú。
gū kè tàn fú píng,
fàng chén bēi luò mù。
qīu liáng chì àn fēng,
shuāng xiè huáng zhōu jú。
gūi shān hàn yáng xiàn,
hú jī yáo kě jiàn。
pī jīn yǐ shān gé,
kāi tú dùi lí yàn。
xiān biāo pín mò lái,
yú xiá bō wài xuàn。
zhěn dǐ míng fēi tuān,
xián jì shī jiāng gān。
xiān zǐ zhù hè jiào,
wáng sūn dǒu yā lán。
yún kāi jūn shān chū,
hè gūi dòng tíng kuān。
gān què zào wēi qiáng,
lián lián yī hé xùn。
shì kòu bā xiá chuán,
guǒ dé jiā xiāng xìn。
shí xù gǎn gū huái,
fēng yān jí shuāng bìn。
jiāng líng chū jiě fān,
cāng huáng lǐ zhēng shān。
jiā rén cóng cǐ bié,
kè lèi bù kě jiān。
téng zhuāng shǒu diān lù,
wèn chóu chéng chǔ yán。
chǔ shǔi yíng yuán lǐ,
chǔ àn xìu lán zhǐ。
gǔ mù shì zhāo qīu,
yí fāng hào zhū lv̌。
zhū fāng qīng wú fán,
zhāo qīu bái yún tún。
shāng xīn fēng shù lín,
húi shǒu táo huā yuán。
tiān hán xíng lv̌ shǎo,
sùi yàn shuāng xiàn fán。
jiè tíng sì shí dù,
léi mǎ bù chéng bù。
yōu huáng jù jiàn tiān,
mì jīng cái fēn lù。
yíng kū bàn hùi cháng,
rén yān jǐn pán hù。
lì chóng xiào luò jǐng,
bào kè dāng guān xū。
qū chē xiān fā xǔ,
tóu yì chí míng wù。
xù pǔ cén yáng lián,
lóng piāo yè láng tiān。
yuǎn yóu diào qū zǐ,
cháng líu bēi zhé xiān。
wǒ xíng gèng tiáo dì,
qiān zài tóng shān rán。
yī yè chóng ān dù,
qiān bō zhú jiàn jí。
gǔi fāng xī yún xiá,
luō diàn jīn chū rù。
yīn mái xuān níng jiāo,
zhàng lán hūn xiǎo jí。
cháng tíng cǐ yì yáo,
zhǐ chǐ rú jí sè。
shí xíng jué kūn tí,
shā chūi yān zhēng lì。
duàn cháng pán jiāng hé,
xiāo hún chǒng sǒng pō。
jūn bǎo míng jiā jìn,
mán yíng hé jǐ duō。
sān chén hùi guāng cǎi,
qī xún lì pāng tuó。
jì yī xíng fēng wǔ,
lú shēng tiào yuè gē。
kě lián yì fāng lè,
lìng rén xuán zhěn pó。
yān shuāng qióng suǒ lv̌,
chǎi ruò kāi fāng xù。
yíng jié píng yuán lái,
huán gù cán shān qù。
xǐ jiàn qīng sōng lín,
què cí huáng máo yǔ。
tāo tāo sùi yǐ zhōu,
wàng wàng qiě yí yóu。
yī chén hé xiá fú,
zú chóng bù néng xīu。
bì jī lì jīn mǎ,
diān hǎi kūn chí xiè。
wǔ chǐ cháng è dào,
wàn lǐ táng méng yě。
súi jiāng pū bēi chuān,
hàn xiāng lián yíng xià。
wǒ xíng gèng xiàng xī,
mián lì juàn pān jī。
é lù chuān wēi dèng,
qīng líng kòng jué xī。
diǎn cāng míng jì xuě,
bào ěr yǐn qíng ní。
pú sāi zhòng guān jùn,
lán jīn dú cǎo dī。
zhī hán zhèn niǎo xià,
huā nuǎn dù juān mí。
péng huán yù shè zhǔ,
chuò rù xiàng wéi qí。
yíng jiǎo máo níu dǒu,
bān wén zé mǎ sī。
miǎn shū tú bèi yè ,

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。

Processed in 0.194019 Second , 221 querys.