"正侧方圆皆有程" 诗句出自明代诗人谢肃《题曹娥碑歌》
婉娈曹氏女,生长虞江滨,乃父安歌能乐神。
�滨涛江心迎伍君,偶然失脚成沉沦。
其时孝娥才十四,日夜哀号动天地。
奋身跃入龙伯宫,抱父尸出洪波中。
汉安年迄元嘉始,惨淡荒坟烟蔓里。
度令深期民俗淳,蕙肴椒浆方祭诔。
诔文本是邯郸作,勒石垂光非溢美。
好辞既赏蔡中郎,妙墨重挥王内史。
内史临池小楷精,出神入圣由天成。
风格真淳乐毅论,气运逸迈黄庭经。
曹娥之碑尤注意,外足婉丽中坚贞。
疾迟偃仰各合度,正侧方圆皆有程。
金锥画沙锋芒敛,玉树照水枝柯清。
秋风群飞鸿雁叙,夜天行列星宿明。
元常铭石犹隶体,力命雅深堪与比。
鸿都分法授于神,笔势去来同一轨。
流传萧梁到李唐,纷纷鉴者迷精光。
退之平时厌姿媚,于此题识何端庄。
乃知嗜好在奇古,况兼孝烈如曹女。
碑阴隐语亦了然,可惜无言讥魏武。
魏武徒劳校色丝,以孝移忠忍不为。
独觉遗风扇乡里,顺孙孝子相追随。
四明有逸民,示我碑一幅,真若圭璋出群玉。
书家往往无真识,太息还君须韫椟。
《题曹娥碑歌》 拼音标注
tí cáo é bēi gē
wǎn luán cáo shì nv̌,
shēng cháng yú jiāng bīn,
nǎi fù ān gē néng lè shén。
� bīn tāo jiāng xīn yíng wǔ jūn,
ǒu rán shī jiǎo chéng chén lún。
qí shí xiào é cái shí sì,
rì yè āi hào dòng tiān dì。
fèn shēn yuè rù lóng bó gōng,
bào fù shī chū hóng bō zhōng。
hàn ān nián qì yuán jiā shǐ,
cǎn dàn huāng fén yān màn lǐ。
dù lìng shēn qī mín sú chún,
hùi yáo jiāo jiāng fāng jì lěi。
lěi wén běn shì hán dān zuò,
lè shí chúi guāng fēi yì měi。
hǎo cí jì shǎng cài zhōng láng,
miào mò zhòng hūi wáng nèi shǐ。
nèi shǐ lín chí xiǎo kǎi jīng,
chū shén rù shèng yóu tiān chéng。
fēng gé zhēn chún lè yì lùn,
qì yùn yì mài huáng tíng jīng。
cáo é zhī bēi yóu zhù yì,
wài zú wǎn lì zhōng jiān zhēn。
jí chí yǎn yǎng gè hé dù,
zhèng cè fāng yuán jiē yǒu chéng。
jīn zhūi huà shā fēng máng liàn,
yù shù zhào shǔi zhī kē qīng。
qīu fēng qún fēi hóng yàn xù,
yè tiān xíng liè xīng sù míng。
yuán cháng míng shí yóu lì tǐ,
lì mìng yǎ shēn kān yǔ bǐ。
hóng dū fēn fǎ shòu yú shén,
bǐ shì qù lái tóng yī gǔi。
líu chuán xiāo liáng dào lǐ táng,
fēn fēn jiàn zhě mí jīng guāng。
tùi zhī píng shí yàn zī mèi,
yú cǐ tí shì hé duān zhuāng。
nǎi zhī shì hǎo zài qí gǔ,
kuàng jiān xiào liè rú cáo nv̌。
bēi yīn yǐn yǔ yì le rán,
kě xī wú yán jī wèi wǔ。
wèi wǔ tú láo xiào sè sī,
yǐ xiào yí zhōng rěn bù wèi。
dú jué yí fēng shàn xiāng lǐ,
shùn sūn xiào zǐ xiāng zhūi súi。
sì míng yǒu yì mín,
shì wǒ bēi yī fú,
zhēn ruò gūi zhāng chū qún yù。
shū jiā wǎng wǎng wú zhēn shì,
tài xī huán jūn xū yùn dú。