"青齐百郡涴羶酪" 诗句出自宋代诗人项安世《上安抚高大卿五十韵》
酆宫夜梦朱轮蹄,晓占熊虎嬉磻溪。
鱼竿没浪豹韬出,金印斗大封全齐。
百年梁柱出公族,外间国子中高徯。
敬仲子孙尽鸾鹄,太岳廪廪卑凡黎。
共惟太尉安国侯,庞眉绣黼游金闺。
栽兰种玉一千顷,芳润衮衮生春畦。
青齐百郡涴羶酪,无地可驷金狻猊。
敖曹兄弟年正少,仰见赤日东方隮。
丈夫江南云水客,肯受蠛蠓幽瓶醯。
豹辞重雾气吞虎,犀脱九渊光骇鸡。
于湖故是髯奴壘,蝇棘岂堪高凤栖。
群仙竞乞紫霞佩,凡虎不断青云梯。
清都太微觐玉座,绿章读罢天为低。
英风爽气动瑶阙,消得君王羹鴃騠。
寿州属县董生里,小却去偃边城鞞。
一州茆竹变桑苧,淮流不尽青玻璃。
人言赐尽须一丈,不然尺二韩侯圭。
谁知尚欠峡山梦,清江万里随凫鹥。
吏民莫作太守看,天子命我苏旄倪。
新诗恰要好山助,嫩肋不劳萧斧斧批。
丁宁县令莫负弩,我有锦囊消一奚。
乌丝栏置铁钩锁,黄绢色摇金白虀。
姓名飞入玉宸殿,道山藏室烦吹藜。
诸公著意疏贾谊,更欲盛我西山西。
二年万事欲扫报,九重仰叩舒虹霓。
坐看珠宿丽责琐,旋见璧月升璇题。
太仓大农百橐净,雀鼠不敢窥糠粞。
凝香忽作兵卫想,归院拔吟花柳迷。
九霄回首睇江流,翼轸十万方儿啼。
耕田无牛种无水,小雨不肯成深泥。
下乡掘地贩菱藕,上乡种禾生稗稊。
殿前拜手别香案,臣与浊世施金篦。
玉皇颔首许西去,归来相待行沙堤。
高牙大纛出天邑,宝章玉篆司宸奎。
堂堂云汉六千里,一日四履归封提。
辕门下令唤诸将,膝行仰视马不嘶。
恩威日夜偏平楚,先声百驿傅幽蹊。
儿童齐歌父老泣,竹马鸠杖相扶携。
黑头元师我父母,夫耕妇馌争锄犁。
小儒拳足重拜,此岂有意希提撕。
囊中大字愿一献,丹书什袭藏青缇。
上言天远赤子穷,眼中籍籍狼牧羝。
法当炮剔去其毒,如食附子除皮脐。
次言民风自太古,讼缿不鸣清汗狴。
安平只可饵芝术,暝眩不劳施堇{左石右上免下比}。
下言楮币贱如土,破纸败墨难勾稽。
低昂失道百贷涌,铢撮等分须称提。
使君自有五色丸,丹砂玉屑调珠犀。
殷勤傥肯用溲渤,解后或可除痠{上疒下斯}。
只恐明时要医国,衮衣天上赋归兮。
《上安抚高大卿五十韵》 拼音标注
shàng ān fǔ gāo dà qīng wǔ shí yùn
fēng gōng yè mèng zhū lún tí,
xiǎo zhān xióng hǔ xī pán xī。
yú gān méi làng bào tāo chū,
jīn yìn dǒu dà fēng quán qí。
bǎi nián liáng zhù chū gōng zú,
wài jiān guó zǐ zhōng gāo xī。
jìng zhòng zǐ sūn jǐn luán hú,
tài yuè lǐn lǐn bēi fán lí。
gòng wéi tài wèi ān guó hóu,
páng méi xìu fǔ yóu jīn gūi。
zāi lán zhǒng yù yī qiān qǐng,
fāng rùn gǔn gǔn shēng chūn qí。
qīng qí bǎi jùn wò shān lào,
wú dì kě sì jīn suān ní。
áo cáo xiōng dì nián zhèng shǎo,
yǎng jiàn chì rì dōng fāng jī。
zhàng fū jiāng nán yún shǔi kè,
kěn shòu miè měng yōu píng xī。
bào cí zhòng wù qì tūn hǔ,
xī tuō jǐu yuān guāng hài jī。
yú hú gù shì rán nú lěi,
yíng jí qǐ kān gāo fèng qī。
qún xiān jìng qǐ zǐ xiá pèi,
fán hǔ bù duàn qīng yún tī。
qīng dū tài wēi jǐn yù zuò,
lv̀ zhāng dú bà tiān wèi dī。
yīng fēng shuǎng qì dòng yáo què,
xiāo dé jūn wáng gēng jué tí。
shòu zhōu shǔ xiàn dǒng shēng lǐ,
xiǎo què qù yǎn biān chéng bǐng。
yī zhōu mǎo zhú biàn sāng zhù,
huái líu bù jǐn qīng bō lí。
rén yán sì jǐn xū yī zhàng,
bù rán chǐ èr hán hóu gūi。
shúi zhī shàng qiàn xiá shān mèng,
qīng jiāng wàn lǐ súi fú yī。
lì mín mò zuò tài shǒu kàn,
tiān zǐ mìng wǒ sū máo ní。
xīn shī qià yào hǎo shān zhù,
nèn lèi bù láo xiāo fǔ fǔ pī。
dīng níng xiàn lìng mò fù nǔ,
wǒ yǒu jǐn náng xiāo yī xī。
wū sī lán zhì tiě gōu suǒ,
huáng juàn sè yáo jīn bái jī。
xìng míng fēi rù yù chén diàn,
dào shān cáng shì fán chūi lí。
zhū gōng zhù yì shū jiǎ yí,
gèng yù shèng wǒ xī shān xī。
èr nián wàn shì yù sǎo bào,
jǐu zhòng yǎng kòu shū hóng ní。
zuò kàn zhū sù lì zé suǒ,
xuán jiàn bì yuè shēng xuán tí。
tài cāng dà nóng bǎi tuó jìng,
què shǔ bù gǎn kūi kāng xī。
níng xiāng hū zuò bīng wèi xiǎng,
gūi yuàn bá yín huā lǐu mí。
jǐu xiāo húi shǒu dì jiāng líu,
yì zhěn shí wàn fāng ér tí。
gēng tián wú níu zhǒng wú shǔi,
xiǎo yǔ bù kěn chéng shēn ní。
xià xiāng jué dì fàn líng ǒu,
shàng xiāng zhǒng hé shēng bài tí。
diàn qián bài shǒu bié xiāng àn,
chén yǔ zhuó shì shī jīn bì。
yù huáng hàn shǒu xǔ xī qù,
gūi lái xiāng dài xíng shā dī。
gāo yá dà dào chū tiān yì,
bǎo zhāng yù zhuàn sī chén kúi。
táng táng yún hàn lìu qiān lǐ,
yī rì sì lv̌ gūi fēng tí。
yuán mén xià lìng huàn zhū jiāng,
xī xíng yǎng shì mǎ bù sī。
ēn wēi rì yè piān píng chǔ,
xiān shēng bǎi yì fù yōu xī。
ér tóng qí gē fù lǎo qì,
zhú mǎ jīu zhàng xiāng fú xié。
hēi tóu yuán shī wǒ fù mǔ,
fū gēng fù yè zhēng chú lí。
xiǎo rú quán zú zhòng bài,
cǐ qǐ yǒu yì xī tí sī。
náng zhōng dà zì yuàn yī xiàn,
dān shū shí xí cáng qīng tí。
shàng yán tiān yuǎn chì zǐ qióng,
yǎn zhōng jí jí láng mù dī。
fǎ dāng pào tī qù qí dú,
rú shí fù zǐ chú pí qí。
cì yán mín fēng zì tài gǔ,
sòng hòu bù míng qīng hàn bì。
ān píng zhǐ kě ěr zhī zhú,
míng xuàn bù láo shī jǐn { zuǒ shí yòu shàng miǎn xià bǐ }。
xià yán chǔ bì jiàn rú tǔ,
pò zhǐ bài mò nán gōu jī。
dī áng shī dào bǎi dài yǒng,
zhū cuō děng fēn xū chēng tí。
shǐ jūn zì yǒu wǔ sè wán,
dān shā yù xiè diào zhū xī。
yīn qín tǎng kěn yòng sōu bó,
jiě hòu huò kě chú suān { shàng chuáng xià sī }。
zhǐ kǒng míng shí yào yì guó,
gǔn yī tiān shàng fù gūi xī 。
《上安抚高大卿五十韵》 作者简介
项安世(1129--1208),孝宗淳熙二年(1175年)进士,光宗绍熙四年(1193年)任秘书省(管理皇家典籍)正字,隔年为校书郎兼实录院检讨官。宁宗庆元元年出通判池州,开禧二年(1206年)起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。及后以太府卿终其官职。庆元年间因谪居江陵,足不出户,专事研究,于《左传》、《周易》诸经皆有见解,项安世自谓其学得自程颐《易传》,纪晓岚评价:“安世之经学深矣,何可轻诋也。”嘉定元年(1208年)卒。有《周易玩辞》十六卷、《项氏家说》、《平庵悔稿》等。其生平可见于《馆阁续录》、《宋史》。