“鸟道惊驰”这段文字出自哪里?

上一句:昂昂而出

“鸟道惊驰”出自宋代诗人李清照的诗句: 《打马赋》

下一句:蚁封安步

李清照写关于中药材的诗句

"鸟道惊驰" 诗句出自宋代诗人李清照《打马赋》

岁令云徂卢或可呼
千金一掷百万十都
樽俎具陈已行掷让之礼;主宾既醉不有博奕者乎!
打马爰兴
樗蒱遂废
实博奕之上流乃闺房之雅戏
齐驱骥騄疑穆王万里之行;间列玄黄类杨氏五家之队
珊珊佩响方惊玉蹬之敲;落落星罗急见连钱之碎
若乃吴江枫冷胡山叶飞玉门关闭沙苑草肥
临波不渡似惜障泥
或出入用奇有类昆阳之战;或优游仗义正如涿鹿之师
或闻望久高脱复庾郎之失;或声名素昧便同痴叔之奇
亦有缓缓而归昂昂而出
鸟道惊驰蚁封安步
崎岖峻坂未遇王良;跼促盐车难逢造父
且夫丘陵云远白云在天心存恋豆志在著鞭
止蹄黄叶何异金钱
用五十六采之间行九十一路之内
明以赏罚覈其殿最
运指麾于方寸之中决胜负于几微之外
且好胜者人之常情;小艺者士之末技
说梅止渴稍苏奔竟之心;画饼充饥少谢腾骧之志
将图实效故临难而不四;欲报厚恩故知机而先退
或衔枚缓进已逾关塞之艰;或贾勇争先莫悟阱堑之坠
皆因不知止足自贻尤悔
况为之不已事实见于正经;用之以诚义必合于天德
故绕床大叫五木皆卢;沥酒一呼六子尽赤
平生不负遂成剑阁之师;别墅未输已破淮淝之贼
今日岂无元子明时不乏安石
又何必陶长沙博局之投正当师袁彦道布帽之掷也
辞曰:佛狸定见卯年死贵贱纷纷尚流徙满眼骅骝杂騄駬时危安得真致此?
木兰横戈好女子
老矣谁能志千里但愿相将过淮水

《打马赋》 拼音标注

dǎ mǎ fù
sùi lìng yún cú,
lú huò kě hū。
qiān jīn yī zhí,
bǎi wàn shí dū。
zūn zǔ jù chén,
yǐ xíng zhí ràng zhī lǐ ; zhǔ bīn jì zùi,
bù yǒu bó yì zhě hū !
dǎ mǎ yuán xīng,
chū pú sùi fèi。
shí bó yì zhī shàng líu,
nǎi gūi fáng zhī yǎ xì。
qí qū jì lù,
yí mù wáng wàn lǐ zhī xíng ; jiān liè xuán huáng,
lèi yáng shì wǔ jiā zhī dùi。
shān shān pèi xiǎng,
fāng liáng yù dèng zhī qiāo ; luò luò xīng luō,
jí jiàn lián qián zhī sùi。
ruò nǎi wú jiāng fēng lěng,
hú shān yè fēi,
yù mén guān bì,
shā yuàn cǎo féi。
lín bō bù dù,
sì xī zhàng ní。
huò chū rù yòng qí,
yǒu lèi kūn yáng zhī zhàn ; huò yōu yóu zhàng yì,
zhèng rú zhuō lù zhī shī。
huò wén wàng jǐu gāo,
tuō fù yǔ láng zhī shī ; huò shēng míng sù mèi,
biàn tóng chī shū zhī qí。
yì yǒu huǎn huǎn ér gūi,
áng áng ér chū。
niǎo dào liáng chí,
yǐ fēng ān bù。
qí qū jùn bǎn,
wèi yù wáng liáng ; jú cù yán chē,
nán féng zào fù。
qiě fū qīu líng yún yuǎn,
bái yún zài tiān,
xīn cún liàn dòu,
zhì zài zhù biān。
zhǐ tí huáng yè,
hé yì jīn qián。
yòng wǔ shí lìu cǎi zhī jiān,
xíng jǐu shí yī lù zhī nèi。
míng yǐ shǎng fá,
hé qí diàn zùi。
yùn zhǐ hūi yú fāng cùn zhī zhōng,
jué shèng fù yú jī wēi zhī wài。
qiě hǎo shèng zhě,
rén zhī cháng qíng ; xiǎo yì zhě,
shì zhī mò jì。
shuō méi zhǐ kě,
shāo sū bēn jìng zhī xīn ; huà bǐng chōng jī,
shǎo xiè téng xiāng zhī zhì。
jiāng tú shí xiào,
gù lín nán ér bù sì ; yù bào hòu ēn,
gù zhī jī ér xiān tùi。
huò xián méi huǎn jìn,
yǐ yú guān sāi zhī jiān ; huò jiǎ yǒng zhēng xiān,
mò wù jǐng qiàn zhī zhùi。
jiē yīn bù zhī zhǐ zú,
zì yí yóu hǔi。
kuàng wèi zhī bù yǐ,
shì shí jiàn yú zhèng jīng ; yòng zhī yǐ chéng,
yì bì hé yú tiān dé。
gù rào chuáng dà jiào,
wǔ mù jiē lú ; lì jǐu yī hū,
lìu zǐ jǐn chì。
píng shēng bù fù,
sùi chéng jiàn gé zhī shī ; bié shù wèi shū,
yǐ pò huái féi zhī zéi。
jīn rì qǐ wú yuán zǐ,
míng shí bù fá ān shí。
yòu hé bì táo cháng shā bó jú zhī tóu,
zhèng dāng shī yuán yàn dào bù mào zhī zhí yě。
cí yuē : fó lí dìng jiàn mǎo nián sǐ,
gùi jiàn fēn fēn shàng líu xǐ,
mǎn yǎn huá líu zá lù ěr,
shí wēi ān dé zhēn zhì cǐ ?
mù lán héng gē hǎo nv̌ zǐ,
lǎo yǐ shúi néng zhì qiān lǐ,
dàn yuàn xiāng jiāng guò huái shǔi。

《打马赋》 作者简介

李清照

李清照(1084年3月13日~1155年5月12日)号易安居士,汉族,山东省济南章丘人。宋代(南北宋之交)女词人,婉约词派代表,有“千古第一才女”之称。所作词,前期多写其悠闲生活,后期多悲叹身世,情调感伤。形式上善用白描手法,自辟途径,语言清丽。论词强调协律,崇尚典雅,提出词“别是一家”之说,反对以作诗文之法作词。能诗,留存不多,部分篇章感时咏史,情辞慷慨,与其词风不同。有《易安居士文集》《易安词》,已散佚。后人有《漱玉词》辑本。今有《李清照集校注》。

Processed in 0.144332 Second , 285 querys.