"人渐老" 诗句出自清代诗人吴敬梓《千秋岁 四月初一日金其旋表兄五十初度寄祝》
qiān qīu sùi sì yuè chū yī rì jīn qí xuán biǎo xiōng wǔ shí chū dù jì zhù
shú méi shí hòu。
lián wài xūn fēng tòu。
liáng yàn rǔ,
tíng huā shòu。
dūi pán pēng bái xiǎo,
xǐ zhǎn hū hóng yǒu。
qiān gǔ shì,
wén zhāng jǐn wèi xiān shēng shòu。
bó yù zhī fēi hòu。
wēng zǐ qióng jīng jǐu。
rén jiàn lǎo,
chóu yī jìu。
dàn qín kàn bìn yǐng,
pō mò yíng huái xìu。
xū niàn wǒ,
yī chūn jì mò qīng xī kǒu。
吴敬梓(1701—1754年),字敏轩,一字文木,号粒民,清朝最伟大的小说家之一。汉族,安徽省全椒人。因家有“文木山房”,所以晚年自称“文木老人”,又因自家乡安徽全椒移至江苏南京秦淮河畔,故又称“秦淮寓客”(现存吴敬梓手写《兰亭序》中盖有印章:“全椒吴敬梓号粒民印”)。后卒于客中。著有《文木山房诗文集》十二卷(今存四卷)、《文木山房诗说》七卷(今存四十三则)、小说《儒林外史》。