"作《韶》、《武》" 诗句出自明代诗人吴斌《续催日鼓谣》
胡为乎六龙?
斜飞于若木之金天,复沈沦于西溟澒洞之重渊。
日车摧颓势将堕,但闻惊天伐鼓,砰轰喧阗。
恨无鲁阳所挥之神戈,又无羲和所执之神鞭。
徒看光景入海去,惟有雪山千叠春雷喧。
日已溺,谁能援?
似将宇宙入冥昧,魑魅泣雨神啼烟。
烟雨暮,何由晨?
肆鬼怪,愁天人。
有美二子超凡伦,凝丹泣血惊苍旻。
欲攀天上万丈之玉绳,揽此波中咫尺之金轮。
力不及,情难伸。
歌日鼓,悲无垠。
空有蛟龙之翰麟鸾之文,照耀今古诚足珍,心比卫精谁复陈!
至今阴气毒天地,几时六合回阳春。
吾闻东方乃有扶桑之君,阳谷之神,可以返日驭,升天门,过黄道,御紫宸。
安得回光洞照下土之盲人,神君精感应相邻。
忽尔金鸡啼白东海天,朱光飞射开幽玄,鼓声惊倒三山巅。
白日曙,青阳生。
出海屿,游天京。
四方咸睹晓色清,麟胎凤矰含精英。
圣皇钦天建太平,作《韶》、《武》,吟箫笙,譬若日鼓腾天声。
乾坤上下俱清宁,亿年万世同光明。
《续催日鼓谣》 拼音标注
xù cūi rì gǔ yáo
hú wèi hū lìu lóng ?
xié fēi yú ruò mù zhī jīn tiān,
fù shěn lún yú xī míng hòng dòng zhī zhòng yuān。
rì chē cūi túi shì jiāng duò,
dàn wén liáng tiān fá gǔ,
pēng hōng xuān tián。
hèn wú lǔ yáng suǒ hūi zhī shén gē,
yòu wú xī hé suǒ zhí zhī shén biān。
tú kàn guāng jǐng rù hǎi qù,
wéi yǒu xuě shān qiān dié chūn léi xuān。
rì yǐ nì,
shúi néng yuán ?
sì jiāng yǔ zhòu rù míng mèi,
chī mèi qì yǔ shén tí yān。
yān yǔ mù,
hé yóu chén ?
sì gǔi guài,
chóu tiān rén。
yǒu měi èr zǐ chāo fán lún,
níng dān qì xiě liáng cāng mín。
yù pān tiān shàng wàn zhàng zhī yù shéng,
lǎn cǐ bō zhōng zhǐ chǐ zhī jīn lún。
lì bù jí,
qíng nán shēn。
gē rì gǔ,
bēi wú yín。
kōng yǒu jiāo lóng zhī hàn lín luán zhī wén,
zhào yào jīn gǔ chéng zú zhēn,
xīn bǐ wèi jīng shúi fù chén !
zhì jīn yīn qì dú tiān dì,
jī shí lìu hé húi yáng chūn。
wú wén dōng fāng nǎi yǒu fú sāng zhī jūn,
yáng gǔ zhī shén,
kě yǐ fǎn rì yù,
shēng tiān mén ,
guò huáng dào,
yù zǐ chén。
ān dé húi guāng dòng zhào xià tǔ zhī máng rén,
shén jūn jīng gǎn yìng xiāng lín。
hū ěr jīn jī tí bái dōng hǎi tiān,
zhū guāng fēi shè kāi yōu xuán,
gǔ shēng liáng dǎo sān shān diān 。
bái rì shù,
qīng yáng shēng。
chū hǎi yǔ,
yóu tiān jīng。
sì fāng xián dǔ xiǎo sè qīng,
lín tāi fèng zēng hán jīng yīng。
shèng huáng qīn tiān jiàn tài píng,
zuò 《 sháo 》 、 《 wǔ 》,
yín xiāo shēng,
pì ruò rì gǔ téng tiān shēng。
gān kūn shàng xià jù qīng níng,
yì nián wàn shì tóng guāng míng 。