“传道江南亦被兵”这段文字出自哪里?

上一句:昨年有客来燕京

“传道江南亦被兵”出自清代诗人吴兆骞的诗句: 《榆关人翁行》

下一句:故国他乡尽荆棘

"传道江南亦被兵" 诗句出自清代诗人吴兆骞《榆关人翁行》

榆关酒楼临大衢征人日暮行驻车
鹿裘人翁鬓成雪夹毂相逢问里闾
乍闻吴语三太息坐我楼头话畴昔
自云家世本吴中住近张王旧宫侧
少年追逐冶游场破产徵歌意无惜
沙家枪槊冠江南学得梨花推第一
技成好作关河游贩缯几度来边州
燕姬十五芙蓉色弹筝夜夜酣高楼
一曲红绡醉中掷囊空典却千金裘
三载边庭履霜露飘摇裋褐谁相顾
途穷不忍到乡关却向军中应征募
金羁翠眊绣蝥弧名隶渡辽第三部
关前上将霍将军遣向松山守烽住
孤城接斗无时休铁甲中宵带冰卧
人边墙直长城隈梯冲百道如山来
宁前死屯昼城闭旌旗黯惨纷黄埃
雄边健儿十三万鼓声欲死弓难开
碛西降丁最翘健日暮分营夜催战
吁嗟万骑无人回射尽平州铁丝箭
曙光瞳瞳海生绿战血无声注空谷
严霜如刀箭如猥欲上戎鞍泪交续
坚城既堕将军降几部残兵向南哭
相随散卒临渝城横刀更隶龙骧营
倏忽长安易朝市关门不用防秋兵
从此飘零脱军伍种豆锄葵学农圃
且将衰齿托鸡豚幸免微躯饲豺虎
昨年有客来燕京传道江南亦被兵
故国他乡尽荆棘穷黎何处还聊生
伊昔姑苏城畔住门前小店临江树
半生羁戍塞垣秋梦断吴关旧行处
今日逢君辽水北被褐驱车欲安适
白头边语久侏{牜世}重听乡音涕横臆
凄惶岭外北风哀莽莽边沙路何极
沽酒邀君君莫辞天涯相见且相悲
莫嫌憔悴穷边叟犹是吴趋市上儿

yú guān rén wēng xíng
yú guān jǐu lóu lín dà qú,
zhēng rén rì mù xíng zhù chē。
lù qíu rén wēng bìn chéng xuě,
jiā gǔ xiāng féng wèn lǐ lv́。
zhà wén wú yǔ sān tài xī,
zuò wǒ lóu tóu huà chóu xī。
zì yún jiā shì běn wú zhōng,
zhù jìn zhāng wáng jìu gōng cè。
shǎo nián zhūi zhú yě yóu cháng,
pò chǎn zhēng gē yì wú xī。
shā jiā qiāng shuò guān jiāng nán,
xué dé lí huā tūi dì yī。
jì chéng hǎo zuò guān hé yóu,
fàn zēng jī dù lái biān zhōu。
yàn jī shí wǔ fú róng sè,
dàn zhēng yè yè hān gāo lóu。
yī qū hóng xiāo zùi zhōng zhí,
náng kōng diǎn què qiān jīn qíu。
sān zài biān tíng lv̌ shuāng lù,
piāo yáo shù hé shúi xiāng gù。
tú qióng bù rěn dào xiāng guān,
què xiàng jūn zhōng yìng zhēng mù。
jīn jī cùi mào xìu máo hú,
míng lì dù liáo dì sān bù。
guān qián shàng jiāng huò jiāng jūn,
qiǎn xiàng sōng shān shǒu fēng zhù。
gū chéng jiē dǒu wú shí xīu,
tiě jiǎ zhōng xiāo dài bīng wò。
rén biān qiáng zhí cháng chéng wēi,
tī chōng bǎi dào rú shān lái。
níng qián sǐ tún zhòu chéng bì,
jīng qí àn cǎn fēn huáng āi。
xióng biān jiàn ér shí sān wàn,
gǔ shēng yù sǐ gōng nán kāi。
qì xī jiàng dīng zùi qiáo jiàn,
rì mù fēn yíng yè cūi zhàn。
xū jiē wàn qí wú rén húi,
shè jǐn píng zhōu tiě sī jiàn。
shù guāng tóng tóng hǎi shēng lv̀,
zhàn xiě wú shēng zhù kōng gǔ。
yán shuāng rú dāo jiàn rú wěi,
yù shàng róng ān lèi jiāo xù。
jiān chéng jì duò jiāng jūn jiàng,
jī bù cán bīng xiàng nán kū。
xiāng súi sàn zú lín yú chéng,
héng dāo gèng lì lóng xiāng yíng。
shū hū cháng ān yì zhāo shì,
guān mén bù yòng fáng qīu bīng。
cóng cǐ piāo líng tuō jūn wǔ,
zhǒng dòu chú kúi xué nóng pǔ。
qiě jiāng shuāi chǐ tuō jī tún,
xìng miǎn wēi qū sì chái hǔ。
zuó nián yǒu kè lái yàn jīng,
chuán dào jiāng nán yì bèi bīng。
gù guó tā xiāng jǐn jīng jí,
qióng lí hé chù huán liáo shēng。
yī xī gū sū chéng pàn zhù,
mén qián xiǎo diàn lín jiāng shù。
bàn shēng jī shù sāi yuán qīu,
mèng duàn wú guān jìu xíng chù。
jīn rì féng jūn liáo shǔi běi,
bèi hé qū chē yù ān shì。
bái tóu biān yǔ jǐu zhū { 牜 shì },
zhòng tīng xiāng yīn tì héng yì。
qī huáng líng wài běi fēng āi,
mǎng mǎng biān shā lù hé jí。
gū jǐu yāo jūn jūn mò cí,
tiān yá xiāng jiàn qiě xiāng bēi。
mò xián qiáo cùi qióng biān sǒu,
yóu shì wú qū shì shàng ér。

吴兆骞

(1631—1684)清江南吴江人,字汉槎。吴兆宽弟。少有才名,与华亭彭师度、宜兴陈维崧有“江左三凤凰”之号。顺治十四年科场案,无辜遭累,遣戍宁古塔,居二十三年。友人顾贞观求明珠子纳兰性德为之缓颊,旧日文友宋德宜、徐乾学集资纳赎,始得放归,又三年而卒。有《秋笳集》。

Processed in 0.194909 Second , 221 querys.