"天津哭流水" 诗句出自唐代诗人戎昱《相和歌辞。苦哉行五首》
彼鼠侵我厨,纵狸授粱肉。
鼠虽为君却,狸食自须足。
冀雪大国耻,翻是大国辱。
膻腥逼绮罗,砖瓦杂珠玉。
登楼非骋望,目笑是心哭。
何意天乐中,至今奏胡曲。
官军收洛阳,家住洛阳里。
夫婿与兄弟,目前见伤死。
吞声不许哭,还遣衣罗绮。
上马随匈奴,数秋黄尘里。
生为名家女,死作塞垣鬼。
乡国无还期,天津哭流水。
登楼望天衢,目极泪盈睫。
强笑无笑容,须妆旧花靥。
昔年买奴仆,奴仆来碎叶。
岂意未死间,自为匈奴妾。
一生忽至此,万事痛苦业。
得出塞垣飞,不如彼蜂蝶。
妾家青河边,七叶承貂蝉。
身为最小女,偏得浑家怜。
亲戚不相识,幽闺十五年。
有时最远出,只到中门前。
前年狂胡来,惧死翻生全。
今秋官军至,岂意遭戈鋋.
匈奴为先锋,长鼻黄发拳。
弯弓猎生人,百步牛羊膻。
脱身落虎口,不及归黄泉。
苦哉难重陈,暗哭苍苍天。
可汗奉亲诏,今月归燕山。
忽如乱刀剑,搅妾心肠间。
出户望北荒,迢迢玉门关。
生人为死别,有去无时还。
汉月割妾心,胡风凋妾颜。
去去断绝魂,叫天天不闻。
《相和歌辞。苦哉行五首》 拼音标注
xiāng hé gē cí。kǔ zāi xíng wǔ shǒu
bǐ shǔ qīn wǒ chú,
zòng lí shòu liáng ròu。
shǔ sūi wèi jūn què,
lí shí zì xū zú。
jì xuě dà guó chǐ,
fān shì dà guó rǔ。
dàn xīng bī qǐ luō,
zhuān wǎ zá zhū yù。
dēng lóu fēi chěng wàng,
mù xiào shì xīn kū。
hé yì tiān lè zhōng,
zhì jīn zòu hú qū。
guān jūn shōu luò yáng,
jiā zhù luò yáng lǐ。
fū xù yǔ xiōng dì,
mù qián jiàn shāng sǐ。
tūn shēng bù xǔ kū,
huán qiǎn yī luō qǐ。
shàng mǎ súi xiōng nú,
shù qīu huáng chén lǐ。
shēng wèi míng jiā nv̌,
sǐ zuò sāi yuán gǔi。
xiāng guó wú huán qī,
tiān jīn kū líu shǔi。
dēng lóu wàng tiān qú,
mù jí lèi yíng jié。
qiáng xiào wú xiào róng,
xū zhuāng jìu huā yè。
xī nián mǎi nú pū,
nú pū lái sùi yè。
qǐ yì wèi sǐ jiān,
zì wèi xiōng nú qiè。
yī shēng hū zhì cǐ,
wàn shì tòng kǔ yè。
dé chū sāi yuán fēi,
bù rú bǐ fēng dié。
qiè jiā qīng hé biān,
qī yè chéng diāo chán。
shēn wèi zùi xiǎo nv̌,
piān dé hún jiā lián。
qīn qī bù xiāng shì,
yōu gūi shí wǔ nián。
yǒu shí zùi yuǎn chū,
zhǐ dào zhōng mén qián。
qián nián kuáng hú lái,
jù sǐ fān shēng quán。
jīn qīu guān jūn zhì,
qǐ yì zāo gē chán .
xiōng nú wèi xiān fēng,
cháng bí huáng fā quán。
wān gōng liè shēng rén,
bǎi bù níu yáng dàn。
tuō shēn luò hǔ kǒu,
bù jí gūi huáng quán。
kǔ zāi nán zhòng chén,
àn kū cāng cāng tiān。
kě hàn fèng qīn zhào,
jīn yuè gūi yàn shān。
hū rú luàn dāo jiàn,
jiǎo qiè xīn cháng jiān。
chū hù wàng běi huāng,
tiáo tiáo yù mén guān。
shēng rén wèi sǐ bié,
yǒu qù wú shí huán。
hàn yuè gē qiè xīn,
hú fēng diāo qiè yán。
qù qù duàn jué hún,
jiào tiān tiān bù wén。
《相和歌辞。苦哉行五首》 作者简介
戎昱,(744~800)唐代诗人。荆州(今湖北江陵)人,郡望扶风(今属陕西)。少年举进士落第,游名都山川,后中进士。宝应元年(762),从滑州、洛阳西行,经华阴,遇见王季友,同赋《苦哉行》。大历二年(767)秋回故乡,在荆南节度使卫伯玉幕府中任从事。后流寓湖南,为潭州刺史崔瓘、桂州刺史李昌巙幕僚。建中三年(782)居长安,任侍御史。翌年贬为辰州刺史。后又任虔州刺史。晚年在湖南零陵任职,流寓桂州而终。中唐前期比较注重反映现实的诗人之一。名作《苦哉行》写战争给人民带来灾难。羁旅游宦、感伤身世的作品以《桂州腊夜》较有名。