"圣人不可作" 诗句出自清代诗人汪中《至圣夫子像明世宗时瘗今资福寺后山长沈公培土为冢垣周之率诸生行舍奠礼恭纪》
泽宫既穆卜,东徙得轩敞。
衮衣肃天表,夏屋封吉壤。
太牢缺命祀,有司亡簿掌。
百年荫乔木,地灵见滋长。
牛羊不敢践,风雨蔽尘坱。
师儒坐胶序,秀士列州党。
岂念鲁城北,习礼时一上。
先生秉至教,正学距群枉。
来嗣临川席,犹见杏坛丈。
出游过佛寺,瞻拜心怆恍。
束脩解橐中,官物惜公帑。
尚行夫子志,马鬣存规仿。
筑墙封四周,贞石立高榜。
远山霭青翠,秋气浮沆砀。
竹树交城阿,风日共骀荡。
释奠羞牲鱼,昔酒荐尊盎。
乐备八佾舞,礼简罢尸象。
斯文当在兹,庶几精意享。
圣人不可作,威仪感梦想。
法由图画变,事非释老攘。
诏书始元丰,郡国尽塑像。
迁庙礼既成,夹室藏可仿。
鲁人观礼器,墓祭自畴曩。
檀弓言物始,斯道固宜广。
贤者在人国,举措为世仰。
一事预名教,竭力务培养。
况复神所依,祀典通肸蚃。
肃对在天灵,森然动精爽。
忍见陵谷移,呜呼委榛莽。
中也陪执事,于心劳向往。
车服展遗物,金石聆幽响。
具观典礼盛,忠敬非外强。
作歌告后世,用配两庑飨。
zhì shèng fū zǐ xiàng míng shì zōng shí yì jīn zī fú sì hòu shān cháng shěn gōng péi tǔ wèi zhǒng yuán zhōu zhī lv̀ zhū shēng xíng shè diàn lǐ gōng jì
zé gōng jì mù bǔ,
dōng xǐ dé xuān chǎng。
gǔn yī sù tiān biǎo,
xià wū fēng jí rǎng。
tài láo quē mìng sì,
yǒu sī wáng bù zhǎng。
bǎi nián yìn qiáo mù,
dì líng jiàn zī cháng。
níu yáng bù gǎn jiàn,
fēng yǔ bì chén yǎng。
shī rú zuò xiáo xù,
xìu shì liè zhōu dǎng。
qǐ niàn lǔ chéng běi,
xí lǐ shí yī shàng。
xiān shēng bǐng zhì jiào,
zhèng xué jù qún wǎng。
lái sì lín chuān xí,
yóu jiàn xìng tán zhàng。
chū yóu guò fó sì,
zhān bài xīn chuàng huǎng。
shù xīu jiě tuó zhōng,
guān wù xī gōng tǎng。
shàng xíng fū zǐ zhì,
mǎ liè cún gūi fǎng。
zhú qiáng fēng sì zhōu,
zhēn shí lì gāo bǎng。
yuǎn shān ǎi qīng cùi,
qīu qì fú háng dàng。
zhú shù jiāo chéng ā,
fēng rì gòng tái dàng。
shì diàn xīu shēng yú,
xī jǐu jiàn zūn àng。
lè bèi bā yì wǔ,
lǐ jiǎn bà shī xiàng。
sī wén dāng zài zī,
shù jī jīng yì xiǎng。
shèng rén bù kě zuò,
wēi yí gǎn mèng xiǎng。
fǎ yóu tú huà biàn,
shì fēi shì lǎo ràng。
zhào shū shǐ yuán fēng,
jùn guó jǐn sù xiàng。
qiān miào lǐ jì chéng,
jiā shì cáng kě fǎng。
lǔ rén guān lǐ qì,
mù jì zì chóu nǎng。
tán gōng yán wù shǐ,
sī dào gù yí guǎng。
xián zhě zài rén guó,
jǔ cuò wèi shì yǎng。
yī shì yù míng jiào,
jié lì wù péi yǎng。
kuàng fù shén suǒ yī,
sì diǎn tōng xì xiàng。
sù dùi zài tiān líng,
sēn rán dòng jīng shuǎng。
rěn jiàn líng gǔ yí,
wū hū wěi zhēn mǎng。
zhōng yě péi zhí shì,
yú xīn láo xiàng wǎng。
chē fú zhǎn yí wù,
jīn shí líng yōu xiǎng。
jù guān diǎn lǐ shèng,
zhōng jìng fēi wài qiáng。
zuò gē gào hòu shì,
yòng pèi liǎng wǔ xiǎng。
(1744—1794)江苏江都人,字容甫。幼孤贫,赖母授读。少长,游书肆,借阅经史百家书籍,过目成诵,遂为通人。乾隆四十二年拔贡生。以母老不赴朝考。文章以汉魏六朝为则,卓然为清代中叶大家。笃志经学,尤精《周官》、《左氏传》,兼治诸子。与同乡王念孙、刘台拱为友,服膺顾炎武,自许为私淑弟子。曾应湖广总督毕沅之聘,撰《黄鹤楼铭》等文,传诵一时。后至杭州文澜阁掌《四库全书》,旋卒。有《广陵通典》、《春秋后传》、《容甫先生遗诗》、《述学内外篇》。