"夜深人静" 诗句出自宋代诗人汪元量《水龙吟·淮河舟中夜闻宫人琴声》
《水龙吟·淮河舟中夜闻宫人琴声》 拼音标注
shǔi lóng yín · huái hé zhōu zhōng yè wén gōng rén qín shēng
gǔ bǐng liáng pò ní cháng,
hǎi táng tíng běi duō fēng yǔ。
gē lán jǐu tíng,
yù tí jīn qì,
cǐ xíng liáng kǔ。
tuó bèi mó hú,
mǎ tóu qià zā,
zhāo zhāo mù mù。
zì dū mén yàn bié,
lóng sāo jǐn làn,
kōng zài dé 、 chūn gūi qù。
mù duàn dōng nán bàn bì,
chàng cháng huái yǐ fēi wú tǔ。
shòu jiàng chéng xià,
cǎo rú shuāng bái,
qī liáng suān chǔ。
fěn zhèn hóng wéi,
yè shēn rén jìng,
shúi bīn shúi zhǔ ?
dùi yú dēng yī diǎn,
jī chóu yī nuò,
pǔ qín zhōng yǔ。
《水龙吟·淮河舟中夜闻宫人琴声》 作者简介
汪元量(1241~1317年后)南宋末诗人、词人、宫廷琴师。字大有,号水云,亦自号水云子、楚狂、江南倦客,钱塘(今浙江杭州)人。琳第三子。度宗时以善琴供奉宫掖。恭宗德祐二年(1276)临安陷,随三宫入燕。尝谒文天祥于狱中。元世祖至元二十五年(1288)出家为道士,获南归,次年抵钱塘。后往来江西、湖北、四川等地,终老湖山。诗多纪国亡前后事,时人比之杜甫,有“诗史”之目,有《水云集》、《湖山类稿》。