"丈人文曲星" 诗句出自宋代诗人王禹偁《寄献鄜州行军司马宋侍郎》
钜贤如木铎,一振声蓋代。
丈人文曲星,谴谪落下界。
辞源发昆仑,意尽若到海。
昔在神德朝,少秀负文彩。
擢第应制举,召试拂华蓋。
醉挥拔萃判,一字不复改。
传写遍都下,纸贵无可买。
一命佐著作,芸阁垂缨佩。
歌诗数千首,人口炙与鱠。
志大轻俸钱,痛饮负酒债。
庸蜀既即叙,出命玉津宰。
题柱薄长卿,铭阁笑张载。
锦水清见发,峨嵋绿于黛。
物华曾不负,诗酒聊自待。
旨甘岂择禄,印绶久不解。
陶潜腰任折,莱子衣有彩。
蹉跎历四邑,尘土不可摆。
吾皇在藩邸,闻名四聪骇。
即位未浃旬,独许延英对。
相见恨已晚,欣然契嘉会。
谏官聊假道,紫微遽真拜。
制诰复西汉,碑板揭东岱。
金銮赴夜召,顾问及远大。
白麻几千纸,意出元白外。
荐贤恐不及,诱善曾无怠。
当朝自独步,晚节亦泛爱。
有别乐闻韶,无讥诗自郐。
贱子在广场,知见殊流辈。
进士数且千,驰骛称俊迈。
人人握灵蛇,许我珠无纇。
超拔冠多士,权贵不得碍。
御前中科第,阁下备寮寀。
讵惟师硕德,常许接佳话。
国朝大手笔,日夕期鼎鼐。
胸中泰山云,舒卷何霮{上雨下对}。
言下傅岩雨,蓄缩未霶霈。
吾道遂难行,一旦同得罪。
典午信冗散,贰车更狼狈。
商於甚僻陋,鄜畤近山塞。
共月踰千里,便风无一介。
何当遂乘桴,侍坐浮渤澥。
大笑引淳风,樽前一长噫。
今兹当委顺,自昔无芥虿。
投诗助醉吟,入室生徒在。
《寄献鄜州行军司马宋侍郎》 拼音标注
jì xiàn fū zhōu xíng jūn sī mǎ sòng shì láng
jù xián rú mù duó,
yī zhèn shēng gài dài。
zhàng rén wén qū xīng,
qiǎn zhé luò xià jiè。
cí yuán fā kūn lún,
yì jǐn ruò dào hǎi。
xī zài shén dé zhāo,
shǎo xìu fù wén cǎi。
zhuó dì yìng zhì jǔ,
zhào shì fú huá gài。
zùi hūi bá cùi pàn,
yī zì bù fù gǎi。
chuán xiě biàn dū xià,
zhǐ gùi wú kě mǎi。
yī mìng zuǒ zhù zuò,
yún gé chúi yīng pèi。
gē shī shù qiān shǒu,
rén kǒu zhì yǔ kuài。
zhì dà qīng fèng qián,
tòng yǐn fù jǐu zhài。
yōng shǔ jì jí xù,
chū mìng yù jīn zǎi。
tí zhù bó cháng qīng,
míng gé xiào zhāng zài。
jǐn shǔi qīng jiàn fā,
é méi lv̀ yú dài。
wù huá céng bù fù,
shī jǐu liáo zì dài。
zhǐ gān qǐ zé lù,
yìn shòu jǐu bù jiě。
táo qián yāo rèn zhé,
lái zǐ yī yǒu cǎi。
cuō tuó lì sì yì,
chén tǔ bù kě bǎi。
wú huáng zài fán dǐ,
wén míng sì cōng hài。
jí wèi wèi jiá xún,
dú xǔ yán yīng dùi。
xiāng jiàn hèn yǐ wǎn,
xīn rán qì jiā hùi。
jiàn guān liáo jiǎ dào,
zǐ wēi jù zhēn bài。
zhì gào fù xī hàn,
bēi bǎn jiē dōng dài。
jīn luán fù yè zhào,
gù wèn jí yuǎn dà。
bái má jī qiān zhǐ,
yì chū yuán bái wài。
jiàn xián kǒng bù jí,
yòu shàn céng wú dài。
dāng zhāo zì dú bù,
wǎn jié yì fàn ài。
yǒu bié lè wén sháo,
wú jī shī zì kuài。
jiàn zǐ zài guǎng cháng,
zhī jiàn shū líu bèi。
jìn shì shù qiě qiān,
chí wù chēng jùn mài。
rén rén wò líng shé,
xǔ wǒ zhū wú lèi。
chāo bá guān duō shì,
quán gùi bù dé ài。
yù qián zhōng kē dì,
gé xià bèi liáo cài。
jù wéi shī shuò dé,
cháng xǔ jiē jiā huà。
guó zhāo dà shǒu bǐ,
rì xī qī dǐng nài。
xiōng zhōng tài shān yún,
shū juàn hé dàn { shàng yǔ xià dùi }。
yán xià fù yán yǔ,
xù suō wèi páng pèi。
wú dào sùi nán xíng,
yī dàn tóng dé zùi。
diǎn wǔ xìn rǒng sàn,
èr chē gèng láng bèi。
shāng yú shén pì lòu,
fū zhì jìn shān sāi。
gòng yuè yú qiān lǐ,
biàn fēng wú yī jiè。
hé dāng sùi chéng fú,
shì zuò fú bó xiè。
dà xiào yǐn chún fēng,
zūn qián yī cháng yī。
jīn zī dāng wěi shùn,
zì xī wú jiè chài。
tóu shī zhù zùi yín,
rù shì shēng tú zài 。
《寄献鄜州行军司马宋侍郎》 作者简介
王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。