"愚者闇桑榆" 诗句出自明代诗人王廷陈《咏怀三十四首 其十七》
《咏怀三十四首 其十七》 拼音标注
yǒng huái sān shí sì shǒu qí shí qī
dá shì zhì kāng kǎi,
tān fū sī bǎo quán。
yǒu shēn zé yǒu huàn,
xiāo sàn gù qí rán。
fú bō gān mǎ gé,
zhuāng zhōu kuài wū yuān。
yòng yì fēi yī qù,
dà yào gūi míng xián。
yú zhě àn sāng yú,
yù yù zuò zì jiān。
sī lv̀ sǔn mián shí,
kǒng jù huái bīng yuān。
cù chì xiàng bīn kè,
kuāng ráng zhōng sùi nián。
duō tú guǎ yōu chéng,
fán cí lèi qí qiān。
zhǎn zhuǎn bù huò shū,
jī hèn yì zhòng quán。
mù jǐn róng yī zhāo,
rì xī yòng cháng tàn。
《咏怀三十四首 其十七》 作者简介
湖广黄冈人,字稚钦,王廷瞻兄。恃才放恣,甚至上树呼叫,馆师无如之何。正德十二年进士,选翰林庶吉士。因疏谏武宗南巡,罚跪受杖。时已授给事中,乃出为裕州知州。失职怨望,为上官所劾,罢归乡里。屏居二十余年,嗜酒纵倡为乐。达官贵人来家,蓬发跣足延见。时衣红纻窄衫,骑牛跨马,啸歌田野间。诗婉丽多风,文长于尺牍。有《梦泽集》。