hé xiào fǔ sī mǎ tí yáng dé dà cān dōng yuán wǔ yán jué jù shí shǒu qí èr tuán yún jìng
bái yún wěng zuò tuán,
húi fēng chūi bù sàn。
jié zhì yī bō zhōng,
yǔ zuò shān sēng fàn。
王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。