"听事临流足松竹" 诗句出自清代诗人汪懋麟《子纶员外招同诸公东河泛舟作歌》
哀东东门连夹城,城上角楼颇高亢。
门外长桥跨大河,转粟轰轰车万两。
上桥轮蹄莽纵横,争门人畜互击撞。
常时送客扛篮舆,局步欹斜防跌踢。
今秋雨霁尘不飞,田郎招客泛清涨。
听事临流足松竹,行厨及午陈脯酱。
翻匙一饱循河千,突兀方舟此游创。
连樯结缆排米船,绣缎红氍作行障。
缘堤最爱草树齐,逆浪还怜鹅鸭放。
岸边亦有高下楼,朱绔青蛾出相望。
客欢船重风力微,北地操舟如奡荡。
长绳并逐青驴牵,短篙漫忆黄头唱。
五里一闸如面墙,下版横波不肯让。
闸东更有双棹迎,日映帘泉屹相向。
欢情烂漫履舄交,主人大呼倒官酿。
一时供张皂隶趋,吾徒顾此神色王。
京朝之官人所荣,池鱼中钩徒哢吭。
开元选胜成故文,妄相缗钱曲江上。
况复四郊暗戎马,咄嗟此游理亦旷。
人生快意须目前,车壁空捶朱雀桁。
诸君恋恋思绘图,田郎推我写图状。
忠恕精神虽未工,和之大意我能相。
寒宵放笔试绵蕝,指点溪山呼巧匠。
《子纶员外招同诸公东河泛舟作歌》 拼音标注
zǐ lún yuán wài zhāo tóng zhū gōng dōng hé fàn zhōu zuò gē
āi dōng dōng mén lián jiā chéng,
chéng shàng jiǎo lóu pǒ gāo kàng。
mén wài cháng qiáo kuà dà hé,
zhuǎn sù hōng hōng chē wàn liǎng。
shàng qiáo lún tí mǎng zòng héng,
zhēng mén rén chù hù jí zhuàng。
cháng shí sòng kè káng lán yú,
jú bù yī xié fáng diē tī。
jīn qīu yǔ jì chén bù fēi,
tián láng zhāo kè fàn qīng zhǎng。
tīng shì lín líu zú sōng zhú,
xíng chú jí wǔ chén fǔ jiàng。
fān chí yī bǎo xún hé qiān,
tū wù fāng zhōu cǐ yóu chuàng。
lián qiáng jié làn pái mǐ chuán,
xìu duàn hóng qú zuò xíng zhàng。
yuán dī zùi ài cǎo shù qí,
nì làng huán lián é yā fàng。
àn biān yì yǒu gāo xià lóu,
zhū kù qīng é chū xiāng wàng。
kè huān chuán zhòng fēng lì wēi,
běi dì cāo zhōu rú ào dàng。
cháng shéng bìng zhú qīng lv́ qiān,
duǎn gāo màn yì huáng tóu chàng。
wǔ lǐ yī zhá rú miàn qiáng,
xià bǎn héng bō bù kěn ràng。
zhá dōng gèng yǒu shuāng zhuō yíng,
rì yìng lián quán yì xiāng xiàng。
huān qíng làn màn lv̌ xì jiāo,
zhǔ rén dà hū dǎo guān niàng。
yī shí gōng zhāng zào lì qū,
wú tú gù cǐ shén sè wáng。
jīng zhāo zhī guān rén suǒ róng,
chí yú zhōng gōu tú lòng háng。
kāi yuán xuǎn shèng chéng gù wén,
wàng xiāng mín qián qū jiāng shàng。
kuàng fù sì jiāo àn róng mǎ,
duō jiē cǐ yóu lǐ yì kuàng。
rén shēng kuài yì xū mù qián,
chē bì kōng chúi zhū què héng。
zhū jūn liàn liàn sī hùi tú,
tián láng tūi wǒ xiě tú zhuàng。
zhōng shù jīng shén sūi wèi gōng,
hé zhī dà yì wǒ néng xiāng。
hán xiāo fàng bǐ shì mián jué,
zhǐ diǎn xī shān hū qiǎo jiàng。
《子纶员外招同诸公东河泛舟作歌》 作者简介
汪懋麟[公元一六四o年至一六八八年]字季角,号蛟门,江苏江都人。生于明思宗崇祯十三年,卒于清圣祖康熙二十七年,年四十九岁。康熙六年(公元一六六七年)进士,授内阁中书。因徐乾学荐,以刑部主事入史馆充纂修官,与修明史,撰述最富。吏才尤通敏。旋罢归,杜门谢宾客,昼治经,夜读史,日事研究,锐意成一家言。方三年,遽得疾卒。懋麟与汪楫同里同有诗名,时称“二汪”。著有百尺梧桐阁集二十六卷,《清史列传》行于世。