"自是竞纂释" 诗句出自清代诗人汪懋麟《题黄俞邰千顷斋书册目》
羲皇本多事,横空为一画。
遂为文字祖,后来纷简策。
贻祸到秦焰,诗书受奇厄。
汉兴稍搜辑,残缺良可惜。
作者东西京,自是竞纂释。
各为一家言,牛要几千尺。
历代有撰著,纯杂理须辟。
胜国重淹雅,名藩富经籍。
下逮学士家,典坟亦充积。
所嗟时文兴,古书相捍隔。
盈箱未必窥,但取耳目赫。
四海莽多故,遗编毁兵革。
余尝入三馆,颠倒触履迹。
散乱无全书,饥鼠饱永夕。
牙签悉断割,缥缃为地席。
小胥间盗窃,千万无什百。
余欲叫九阍,笑者颇啧啧。
执卷发长喟,谁为共考覈。
归来蓬户下,敝簏恣怡怿。
妄想宛委山,渔猎快夙癖。
但愁十指短,难探海中璧。
古人目十行,一览不再绎。
我读未终卷,记忆悔忙迫。
聪明天所限,人事况役役。
意欲专一经,守约或有益。
藏书羡黄子,塞屋地苦窄。
浩瀚六万卷,丹铅尽先泽。
父书既善读,而且保乱逆。
江山有变迁,此书无改易。
黄子固多才,孝思实无射。
他时购遗书,造君千顷宅。
不须鼍错来,边生吐胸膈。
发君四库藏,光辉照金石。
《题黄俞邰千顷斋书册目》 拼音标注
tí huáng yú tái qiān qǐng zhāi shū cè mù
xī huáng běn duō shì,
héng kōng wèi yī huà。
sùi wèi wén zì zǔ,
hòu lái fēn jiǎn cè。
yí huò dào qín yàn,
shī shū shòu qí è。
hàn xīng shāo sōu jí,
cán quē liáng kě xī。
zuò zhě dōng xī jīng,
zì shì jìng zuǎn shì。
gè wèi yī jiā yán,
níu yào jī qiān chǐ。
lì dài yǒu zhuàn zhù,
chún zá lǐ xū pì。
shèng guó zhòng yān yǎ,
míng fán fù jīng jí。
xià dài xué shì jiā,
diǎn fén yì chōng jī。
suǒ jiē shí wén xīng,
gǔ shū xiāng hàn gé。
yíng xiāng wèi bì kūi,
dàn qǔ ěr mù hè。
sì hǎi mǎng duō gù,
yí biān hǔi bīng gé。
yú cháng rù sān guǎn,
diān dǎo hóng lv̌ jī。
sàn luàn wú quán shū,
jī shǔ bǎo yǒng xī。
yá qiān xī duàn gē,
piǎo xiāng wèi dì xí。
xiǎo xū jiān dào qiè,
qiān wàn wú shí bǎi。
yú yù jiào jǐu hūn,
xiào zhě pǒ zé zé。
zhí juàn fā cháng kùi,
shúi wèi gòng kǎo hé。
gūi lái péng hù xià,
bì lù zì yí yì。
wàng xiǎng wǎn wěi shān,
yú liè kuài sù pǐ。
dàn chóu shí zhǐ duǎn,
nán tàn hǎi zhōng bì。
gǔ rén mù shí xíng,
yī lǎn bù zài yì。
wǒ dú wèi zhōng juàn,
jì yì hǔi máng pò。
cōng míng tiān suǒ xiàn,
rén shì kuàng yì yì。
yì yù zhuān yī jīng,
shǒu yuē huò yǒu yì。
cáng shū xiàn huáng zǐ,
sāi wū dì kǔ zhǎi。
hào hàn lìu wàn juàn,
dān qiān jǐn xiān zé。
fù shū jì shàn dú,
ér qiě bǎo luàn nì。
jiāng shān yǒu biàn qiān,
cǐ shū wú gǎi yì。
huáng zǐ gù duō cái,
xiào sī shí wú shè。
tā shí gòu yí shū,
zào jūn qiān qǐng zhái。
bù xū tuó cuò lái,
biān shēng tǔ xiōng gé。
fā jūn sì kù cáng,
guāng hūi zhào jīn shí。
《题黄俞邰千顷斋书册目》 作者简介
汪懋麟[公元一六四o年至一六八八年]字季角,号蛟门,江苏江都人。生于明思宗崇祯十三年,卒于清圣祖康熙二十七年,年四十九岁。康熙六年(公元一六六七年)进士,授内阁中书。因徐乾学荐,以刑部主事入史馆充纂修官,与修明史,撰述最富。吏才尤通敏。旋罢归,杜门谢宾客,昼治经,夜读史,日事研究,锐意成一家言。方三年,遽得疾卒。懋麟与汪楫同里同有诗名,时称“二汪”。著有百尺梧桐阁集二十六卷,《清史列传》行于世。