"古人重五福" 诗句出自明代诗人王渐逵《寿区白斋梁毅所二同年七十一同四月生 其二》
shòu qū bái zhāi liáng yì suǒ èr tóng nián qī shí yī tóng sì yuè shēng qí èr
xuán yún shū yǐ jì,
shū wàng bèi qīng yuán。
liáng chén jì nán dé,
yǎ ài yì zì yí。
sān shòu xīn zuò péng,
huá táng liè fāng yán。
gǔ rén zhòng wǔ fú,
kāng níng nǎi jū xiān。
xiōng dì gòng wèi lè,
tuō lvè fǎn zì rán。
xū jiē wù chén wǎng,
yī luò jīng sùi nián。
kǎi bǐ fú yóu zǐ,
yíng yíng tú zì lián。
xīu lín wú sú yán,
wěi juàn yǒu zhēn quán。
lái niǎo yì zhōng zhèng,
yuè sè dāng wǒ qián。
jǔ bēi gè jǐn huān,
yǐn yǐ zhēn fù xuán。
rén shēng bù cháng shǎo,
sù fā guān qí diān。
dàn rì bù wèi lè,
dá shì xīu yǔ chuán。
(1498—1559)明广东番禺人,字用仪,一字鸿山,号青萝子、大隐山人。正德十二年进士,官刑部主事。以养母请告,家居十余年,后至广州,适有诏,养病逾三年者不复叙用。乃赴会稽,谒王阳明墓,与其门人讲学。久之乃归。后复被荐入京,言事不报,复乞归。嘉靖三十七年十二月卒。有《青萝文集》。