《依韵和王宣徽冬燕》 拼音标注
yī yùn hé wáng xuān hūi dōng yàn
chéng xiāng huá táng yàn jiǎ fēi,
jūn ēn zì yǔ zhòng xīn qī。
lǔ tái kuàng zhí shū yún hòu,
hàn diàn réng jīng xǐ xuě shí。
biàn yǒu dōng fēng lái cùi mù,
bié fān xīn qū dù yáo chí。
kě shāng shuāi bìng wú cái sī,
yù xù gāo yín kùi sè sī。
《依韵和王宣徽冬燕》 作者简介
(571—639)唐太原祁人,字叔玠。王僧辩孙。幼孤,性雅淡,少嗜欲,安于贫贱,交不茍合。隋时为奉礼郎。入唐,为太子李建成中舍人。太宗素知其才,召拜谏议大夫。圭每推诚纳忠,多所献替,太宗多纳其言,迁黄门侍郎,兼太子右庶子。贞观二年任侍中,与房玄龄、李靖、温彦博、魏徵等同知国政。能推人之长,有自知之明。因故贬同州刺史。官终礼部尚书。卒时,太宗素服举哀,悼惜久之。谥懿。