“可数也”这段文字出自哪里?

上一句:自咎、夔至房、魏

“可数也”出自宋代诗人王禹偁的诗句: 《待漏院记》

下一句:是不独有其德

"可数也" 诗句出自宋代诗人王禹偁《待漏院记》

  天道不言而品物亨、岁功成者何谓也?
四时之吏
五行之佐宣其气矣
圣人不言而百姓亲、万邦宁者何谓也?
三公论道
六卿分职张其教矣
是知君逸于上臣劳于下法乎天也
古之善相天下者自咎、夔至房、魏可数也是不独有其德亦皆务于勤耳况夙兴夜寐以事一人
卿大夫犹然况宰相乎!
朝廷自国初因旧制
设宰臣待漏院于丹凤门之右示勤政也
至若北阙向曙东方未明相君启行煌煌火城;相君至止哕哕銮声
金门未辟玉漏犹滴彻盖下车于焉以息
待漏之际,相君其有思乎?
  其或兆民未安,思所泰之;四夷未附思所来之
兵革未息何以弭之;田畴多芜何以辟之
贤人在野我将进之;佞臣立朝我将斥之
六气不和灾眚荐至愿避位以禳之;五刑未措欺诈日生请修德以厘之
忧心忡忡待旦而入九门既启四聪甚迩
相君言焉时君纳焉
皇风于是乎清夷苍生以之而富庶
若然总百官、食万钱非幸也宜也
  其或私仇未复思所逐之;旧恩未报思所荣之
子女玉帛何以致之;车马器玩何以取之
奸人附势我将陟之;直士抗言我将黜之
三时告灾上有忧也构巧词以悦之;群吏弄法君闻怨言进谄容以媚之
私心慆慆假寐而坐九门既开重瞳屡回
相君言焉时君惑焉
政柄于是乎隳哉帝位以之而危矣
若然则下死狱、投远方非不幸也,亦宜也
  是知一国之政万人之命悬于宰相可不慎欤?
复有无毁无誉
旅进旅退窃位而苟禄备员而全身者亦无所取焉
  棘寺小吏王某为文请志院壁用规于执政者

dài lòu yuàn jì
    tiān dào bù yán,
ér pǐn wù hēng 、 sùi gōng chéng zhě,
hé wèi yě ?
sì shí zhī lì,
wǔ xíng zhī zuǒ,
xuān qí qì yǐ。
shèng rén bù yán ér bǎi xìng qīn 、 wàn bāng níng zhě,
hé wèi yě ?
sān gōng lùn dào,
lìu qīng fēn zhí,
zhāng qí jiào yǐ。
shì zhī jūn yì yú shàng,
chén láo yú xià,
fǎ hū tiān yě。
gǔ zhī shàn xiāng tiān xià zhě,
zì jìu 、 kúi zhì fáng 、 wèi,
kě shù yě,
shì bù dú yǒu qí dé,
yì jiē wù yú qín ěr,
kuàng sù xīng yè mèi,
yǐ shì yī rén。
qīng dà fū yóu rán,
kuàng zǎi xiāng hū !
zhāo tíng zì guó chū yīn jìu zhì,
shè zǎi chén dài lòu yuàn yú dān fèng mén zhī yòu,
shì qín zhèng yě。
zhì ruò běi què xiàng shù,
dōng fāng wèi míng,
xiāng jūn qǐ xíng,
huáng huáng huǒ chéng ; xiāng jūn zhì zhǐ,
yuě yuě luán shēng。
jīn mén wèi pì,
yù lòu yóu dī,
chè gài xià chē,
yú yān yǐ xī。
dài lòu zhī jì,
xiāng jūn qí yǒu sī hū ?
    qí huò zhào mín wèi ān,
sī suǒ tài zhī ; sì yí wèi fù,
sī suǒ lái zhī。
bīng gé wèi xī,
hé yǐ mǐ zhī ; tián chóu duō wú,
hé yǐ pì zhī。
xián rén zài yě,
wǒ jiāng jìn zhī ; nìng chén lì zhāo,
wǒ jiāng chì zhī。
lìu qì bù hé,
zāi shěng jiàn zhì,
yuàn bì wèi yǐ ráng zhī ; wǔ xíng wèi cuò,
qī zhà rì shēng,
qǐng xīu dé yǐ lí zhī。
yōu xīn chōng chōng,
dài dàn ér rù,
jǐu mén jì qǐ,
sì cōng shén ěr。
xiāng jūn yán yān,
shí jūn nà yān。
huáng fēng yú shì hū qīng yí,
cāng shēng yǐ zhī ér fù shù。
ruò rán,
zǒng bǎi guān 、 shí wàn qián,
fēi xìng yě,
yí yě。
    qí huò sī chóu wèi fù,
sī suǒ zhú zhī ; jìu ēn wèi bào,
sī suǒ róng zhī。
zǐ nv̌ yù bó,
hé yǐ zhì zhī ; chē mǎ qì wán,
hé yǐ qǔ zhī。
jiān rén fù shì,
wǒ jiāng zhì zhī ; zhí shì kàng yán,
wǒ jiāng chù zhī。
sān shí gào zāi,
shàng yǒu yōu yě,
gōu qiǎo cí yǐ yuè zhī ; qún lì nòng fǎ,
jūn wén yuàn yán,
jìn chǎn róng yǐ mèi zhī。
sī xīn tāo tāo,
jiǎ mèi ér zuò,
jǐu mén jì kāi,
zhòng tóng lv̌ húi。
xiāng jūn yán yān,
shí jūn huò yān。
zhèng bǐng yú shì hū hūi zāi,
dì wèi yǐ zhī ér wēi yǐ。
ruò rán,
zé xià sǐ yù 、 tóu yuǎn fāng,
fēi bù xìng yě,
yì yí yě。
    shì zhī yī guó zhī zhèng,
wàn rén zhī mìng,
xuán yú zǎi xiāng,
kě bù shèn yú ?
fù yǒu wú hǔi wú yù,
lv̌ jìn lv̌ tùi,
qiè wèi ér gǒu lù,
bèi yuán ér quán shēn zhě,
yì wú suǒ qǔ yān。
    jí sì xiǎo lì wáng mǒu wèi wén,
qǐng zhì yuàn bì,
yòng gūi yú zhí zhèng zhě。

王禹偁

  王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。

Processed in 0.481750 Second , 253 querys.