"炉火正红杯正绿" 诗句出自明代诗人唐时升《项幼舆期同程仲贞登显灵阁望西山积雪以路滑》
xiàng yòu yú qī tóng chéng zhòng zhēn dēng xiǎn líng gé wàng xī shān jī xuě yǐ lù huá
xī shān jī xuě shàng hūi guāng,
yǒu yuē dēng lóu tiào xī yáng。
chóu bàng huá ní húi bù xiè,
què kāi huán dǔ dùi fēi shāng。
yán yá xǐ què rú tán xiào,
diàn jiǎo gūi yā rèn jié háng。
lú huǒ zhèng hóng bēi zhèng lv̀,
mò xū yuán lǐu bào nián fāng 。
唐时升(1551~1636)明代学者。字叔达,号灌园叟,南直隶苏州府嘉定(今属上海)人,受业归有光,年未三十,弃举子业,专意古学,工诗文,用词清浅,善画墨梅。家境贫寒,然好助人,人称好施与。与娄坚、李流芳、程嘉燧合称“嘉定四先生”,又与里人娄坚、程嘉燧并称“练川三老”。