"世界一微尘" 诗句出自明代诗人唐时升《和杂诗十一首雨潦不歇独居一室多忧生之嗟》
hé zá shī shí yī shǒu yǔ lǎo bù xiē dú jū yī shì duō yōu shēng zhī jiē
dà hǎi yī fú òu,
shì jiè yī wēi chén。
hé yì lìu hé jiān,
zhì cǐ qī chǐ shēn。
bǎi nián ruò yī mèng,
liàn liàn cǐ lìu qīn。
zhèng rú nì lv̌ zhōng,
yīn qín hùi sì lín。
lí hé nán wèi cháng,
fěi xī wéi yī chén。
yú zhě wù fù dào,
jiē bǐ yīng xióng rén。
唐时升(1551~1636)明代学者。字叔达,号灌园叟,南直隶苏州府嘉定(今属上海)人,受业归有光,年未三十,弃举子业,专意古学,工诗文,用词清浅,善画墨梅。家境贫寒,然好助人,人称好施与。与娄坚、李流芳、程嘉燧合称“嘉定四先生”,又与里人娄坚、程嘉燧并称“练川三老”。