"谅子心地清" 诗句出自明代诗人孙承恩《拟古二十七首 其二十六》
《拟古二十七首 其二十六》 拼音标注
nǐ gǔ èr shí qī shǒu qí èr shí lìu
jiē xū guǎ wén dào,
dāng shì lì mǐ shèng。
zuò wú hán yǎng gōng,
yōu lè kǔ chán yíng。
shí dāng fú nì lái,
qiǎn zhōng měi pēng pēng。
sūi wú dé shī jiào,
bù miǎn chǒng rǔ liáng。
yǒu kè kuǎn wǒ táng,
wèi yán jí yīn chéng。
shàng tàn yuán huà lǐ,
zhōng shù shèng zhé qíng。
wèi yú zǐ yǒu dé,
qiǎo qiǎo yí wèi píng。
wèi yú zǐ wú dé,
liàng zǐ xīn dì qīng。
zhàng fū zhì yuǎn yóu,
yǎ liàng bāo cāng míng。
gōng lùn dìng shēn hòu,
suǒ suǒ yān zú zhēng。
wǒ qǐ bài xiè kè,
rú zùi mèi dé xǐng。
yī xǐ jiè dài xiōng,
liè rì xiāo chūn bīng。
pèi fú jīn yù yán,
yōu yóu bì yú shēng。
《拟古二十七首 其二十六》 作者简介
(1485—1565)松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。