"正忆阳和欣曝背" 诗句出自明代诗人孙承恩《打鱼纪事少司马良所已两和末复有述怀之篇因奉答》
dǎ yú jì shì shǎo sī mǎ liáng suǒ yǐ liǎng hé mò fù yǒu shù huái zhī piān yīn fèng dá
hán chuāng yǔ yī zuò rú kuài,
zhèng yì yáng hé xīn pù bèi。
bìng qū yàn shì měi wàng jié,
gùi kè lín mén chóu shù dài。
gǔ xùn wēi yán fèi zuàn tǎo,
lǐ yì yuè xīn rú dàn kuài。
chī zhāng xìu jù wǒ hé yǒu,
xiǎo jì diāo chóng xián suǒ sùi。
líu zǐ cái qì rùi wú dí,
yīng zhǔn tuō tāo chuán xià lài。
yǔ wǒ lùn jiāo sān shí nián,
diān dǎo tuō luò xíng hái wài。
cóng lái zhī jǐ bù yì dé,
pìn mǔ lí huáng shúi shì hùi。
fǔ yǎng gān kūn yī kǎi rán,
wǒ yù chéng chá fàn cāng hǎi。
(1485—1565)松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。