“西人相告”这段文字出自哪里?

上一句:朝服冠缨

“西人相告”出自宋代诗人苏洵的诗句: 《张益州画像记》

下一句:无敢逸荒

苏洵写关于中药材的诗句

"西人相告" 诗句出自宋代诗人苏洵《张益州画像记》

  至和元年秋蜀人传言有寇至边军夜呼野无居人谣言流闻京师震惊
方命择帅天子曰:“毋养乱毋助变
众言朋兴朕志自定
外乱不作变且中起不可以文令,不可以武竞,惟朕一二大吏
孰为能处兹文武之间其命往抚朕师?
”乃推曰:张公方平其人

天子曰:“然
”公以亲辞不可遂行
  冬十一月至蜀至之日归屯军撤守备使谓郡县:“寇来在吾无尔劳苦
”明年正月朔旦蜀人相庆如他日遂以无事
又明年正月相告留公像于净众寺公不能禁
  眉阳苏洵言于众曰:“未乱易治也;既乱易治也;有乱之萌无乱之形是谓将乱将乱难治不可以有乱急,亦不可以无乱弛。
惟是元年之秋如器之欹未坠于地
惟尔张公安坐于其旁颜色不变徐起而正之
既正油然而退无矜容
为天子牧小民不倦惟尔张公
尔繄以生惟尔父母
且公尝为我言‘民无常性惟上所待
人皆曰蜀人多变于是待之以待盗贼之意而绳之以绳盗贼之法
重足屏息之民而以斧令
于是民始忍以其父母妻子之所仰赖之身而弃之于盗贼故每每大乱
夫约之以礼驱之以法惟蜀人为易
至于急之而生变虽齐、鲁亦然
吾以齐、鲁待蜀人而蜀人亦自以齐、鲁之人待其身
若夫肆意于法律之外以威劫齐民吾不忍为也
’呜呼!
爱蜀人之深
待蜀人之厚自公而前吾未始见也
”皆再拜稽首曰:“然
”   苏洵又曰:“公之恩在尔心,尔死在尔子孙其功业在史官无以像为也
且公意不欲如何?
”皆曰:“公则何事于斯?
虽然
于我心有不释焉
今夫平居闻一善必问其人之姓名与其乡里之所在以至于其长短大小美恶之状甚者或诘其平生所嗜好以想见其为人
而史官亦书之于其传意使天下之人思之于心则存之于目;存之于目,故其思之于心也固。
由此观之像亦不为无助
”苏洵无以诘遂为之记
  公南京人为人慷慨有大节以度量雄天下
天下有大事公可属
系之以诗曰:天子在祚岁在甲午
西人传言有寇在垣
庭有武臣谋夫如云
天子曰嘻命我张公
公来自东旗纛舒舒
西人聚观于巷于涂
谓公暨暨公来于于
公谓西人“安尔室家无敢或讹
讹言不祥往即尔常
春而条桑秋尔涤场
”西人稽首公我父兄
公在西囿草木骈骈
公宴其僚伐鼓渊渊
西人来观祝公万年
有女娟娟闺闼闲闲
有童哇哇亦既能言
昔公未来期汝弃捐
禾麻芃芃仓庾崇崇
嗟我妇子乐此岁丰
公在朝廷天子股肱
天子曰归公敢不承?
作堂严严
有庑有庭
公像在中朝服冠缨
西人相告无敢逸荒
公归京师公像在堂

zhāng yì zhōu huà xiàng jì
    zhì hé yuán nián qīu,
shǔ rén chuán yán yǒu kòu zhì,
biān jūn yè hū,
yě wú jū rén,
yáo yán líu wén,
jīng shī zhèn liáng。
fāng mìng zé shuài,
tiān zǐ yuē : “ wú yǎng luàn,
wú zhù biàn。
zhòng yán péng xīng,
zhèn zhì zì dìng。
wài luàn bù zuò,
biàn qiě zhōng qǐ,
bù kě yǐ wén lìng,
yòu bù kě yǐ wǔ jìng,
wéi zhèn yī èr dà lì。
shú wèi néng chù zī wén wǔ zhī jiān,
qí mìng wǎng fǔ zhèn shī ?
” nǎi tūi yuē : zhāng gōng fāng píng qí rén。
tiān zǐ yuē : “ rán。
” gōng yǐ qīn cí,
bù kě,
sùi xíng。
    dōng shí yī yuè zhì shǔ,
zhì zhī rì,
gūi tún jūn,
chè shǒu bèi,
shǐ wèi jùn xiàn : “ kòu lái zài wú,
wú ěr láo kǔ。
” míng nián zhèng yuè shuò dàn,
shǔ rén xiāng qìng rú tā rì,
sùi yǐ wú shì。
yòu míng nián zhèng yuè,
xiāng gào líu gōng xiàng yú jìng zhòng sì,
gōng bù néng jìn。
    méi yáng sū xún yán yú zhòng yuē : “ wèi luàn,
yì zhì yě ; jì luàn,
yì zhì yě ; yǒu luàn zhī méng,
wú luàn zhī xíng,
shì wèi jiāng luàn,
jiāng luàn nán zhì,
bù kě yǐ yǒu luàn jí,
yì bù kě yǐ wú luàn chí。
wéi shì yuán nián zhī qīu,
rú qì zhī yī,
wèi zhùi yú dì。
wéi ěr zhāng gōng,
ān zuò yú qí páng,
yán sè bù biàn,
xú qǐ ér zhèng zhī。
jì zhèng,
yóu rán ér tùi,
wú jīn róng。
wèi tiān zǐ mù xiǎo mín bù juàn,
wéi ěr zhāng gōng。
ěr yī yǐ shēng,
wéi ěr fù mǔ。
qiě gōng cháng wèi wǒ yán ‘ mín wú cháng xìng,
wéi shàng suǒ dài。
rén jiē yuē shǔ rén duō biàn,
yú shì dài zhī yǐ dài dào zéi zhī yì,
ér shéng zhī yǐ shéng dào zéi zhī fǎ。
zhòng zú píng xī zhī mín,
ér yǐ fǔ lìng。
yú shì mín shǐ rěn yǐ qí fù mǔ qī zǐ zhī suǒ yǎng lài zhī shēn,
ér qì zhī yú dào zéi,
gù měi měi dà luàn。
fū yuē zhī yǐ lǐ,
qū zhī yǐ fǎ,
wéi shǔ rén wèi yì。
zhì yú jí zhī ér shēng biàn,
sūi qí 、 lǔ yì rán。
wú yǐ qí 、 lǔ dài shǔ rén,
ér shǔ rén yì zì yǐ qí 、 lǔ zhī rén dài qí shēn。
ruò fū sì yì yú fǎ lv̀ zhī wài,
yǐ wēi jié qí mín,
wú bù rěn wèi yě。
’ wū hū !
ài shǔ rén zhī shēn,
dài shǔ rén zhī hòu,
zì gōng ér qián,
wú wèi shǐ jiàn yě。
” jiē zài bài jī shǒu yuē : “ rán。
”     sū xún yòu yuē : “ gōng zhī ēn zài ěr xīn,
ěr sǐ zài ěr zǐ sūn,
qí gōng yè zài shǐ guān,
wú yǐ xiàng wèi yě。
qiě gōng yì bù yù,
rú hé ?
” jiē yuē : “ gōng zé hé shì yú sī ?
sūi rán,
yú wǒ xīn yǒu bù shì yān。
jīn fū píng jū wén yī shàn,
bì wèn qí rén zhī xìng míng yǔ qí xiāng lǐ zhī suǒ zài,
yǐ zhì yú qí cháng duǎn dà xiǎo měi è zhī zhuàng,
shén zhě huò jié qí píng shēng suǒ shì hǎo,
yǐ xiǎng jiàn qí wèi rén。
ér shǐ guān yì shū zhī yú qí chuán,
yì shǐ tiān xià zhī rén,
sī zhī yú xīn,
zé cún zhī yú mù ; cún zhī yú mù,
gù qí sī zhī yú xīn yě gù。
yóu cǐ guān zhī,
xiàng yì bù wèi wú zhù。
” sū xún wú yǐ jié,
sùi wèi zhī jì。
    gōng,
nán jīng rén,
wèi rén kāng kǎi yǒu dà jié,
yǐ dù liàng xióng tiān xià。
tiān xià yǒu dà shì,
gōng kě shǔ。
xì zhī yǐ shī yuē : tiān zǐ zài zuò,
sùi zài jiǎ wǔ。
xī rén chuán yán,
yǒu kòu zài yuán。
tíng yǒu wǔ chén,
móu fū rú yún。
tiān zǐ yuē xī,
mìng wǒ zhāng gōng。
gōng lái zì dōng,
qí dào shū shū。
xī rén jù guān,
yú xiàng yú tú。
wèi gōng jì jì,
gōng lái yú yú。
gōng wèi xī rén “ ān ěr shì jiā,
wú gǎn huò é。
é yán bù xiáng,
wǎng jí ěr cháng。
chūn ér tiáo sāng,
qīu ěr dí cháng。
” xī rén jī shǒu,
gōng wǒ fù xiōng。
gōng zài xī yòu,
cǎo mù pián pián。
gōng yàn qí liáo,
fá gǔ yuān yuān。
xī rén lái guān,
zhù gōng wàn nián。
yǒu nv̌ juān juān,
gūi tà xián xián。
yǒu tóng wā wā,
yì jì néng yán。
xī gōng wèi lái,
qī rǔ qì juān。
hé má péng péng,
cāng yǔ chóng chóng。
jiē wǒ fù zǐ,
lè cǐ sùi fēng。
gōng zài zhāo tíng,
tiān zǐ gǔ gōng。
tiān zǐ yuē gūi,
gōng gǎn bù chéng ?
zuò táng yán yán,
yǒu wǔ yǒu tíng。
gōng xiàng zài zhōng,
zhāo fú guān yīng。
xī rén xiāng gào,
wú gǎn yì huāng。
gōng gūi jīng shī,
gōng xiàng zài táng。

苏洵

  苏洵(1009年-1066年),字明允,汉族,眉州眉山(今属四川眉山人)。北宋文学家,与其子苏轼、苏辙合称“三苏”,均被列入“唐宋八大家”。苏洵长于散文,尤擅政论,议论明畅,笔势雄健,有《嘉祐集》传世。

Processed in 0.126746 Second , 317 querys.