"缘底事、终宵呜咽" 诗句出自明代诗人宋琬《满江红 旅夜闻蟋蟀声作》
《满江红 旅夜闻蟋蟀声作》 拼音标注
mǎn jiāng hóng lv̌ yè wén xī shuài shēng zuò
shì wèn āi gǒng,
yuán dǐ shì 、 zhōng xiāo wū yān。
liào dé rǔ 、 qián shēn xiāo shì,
chén gū zǐ niè。
qīng suǒ tà biān yīng luò cǎo,
bì shā chuāng wài líng lóng yuè。
kuàng jiān tā 、 wàn hù dǎo yī shēng,
tóng qī qiē。
wú yè luò,
xī fēng liè。
lián lòu dī,
zhēng hóng miè。
sì dù juān chūn yuàn,
nián nián tí xiě。
qiān lǐ huáng yún guān sāi kè,
sān qīu wán shàn cháng mén qiè。
bèi yín gāng 、 hé lèi gòng yī chóu,
chuáng qián shuō。
《满江红 旅夜闻蟋蟀声作》 作者简介
宋琬(1614~1674)清初著名诗人,清八大诗家之一。字玉叔,号荔裳,汉族,莱阳(今属山东)人。顺治四年进士,授户部主事,累迁永平兵仆道、宁绍台道。族子因宿憾,诬其与闻逆谋,下狱三年。久之得白,流寓吴、越间,寻起四川按察使。琬诗入杜、韩之室,与施闰章齐名,有南施北宋之目,又与严沆、施闰章、丁澎等合称为燕台七子,著有《安雅堂集》及《二乡亭词》。