“惊迷辩雷震”这段文字出自哪里?

上一句:偏圆药尽良

“惊迷辩雷震”出自宋代诗人释智圆的诗句: 《湖居感伤》

下一句:摧惑法轮彊

"惊迷辩雷震" 诗句出自宋代诗人释智圆《湖居感伤》

迷真渺无始飘业产钱唐
外族宗南郡门风祖偃王
微缘先劫种宿习妙龄彰
父母怜多病亲实怪异常
布花模讲道画石学题章
戒印乱年佩心猿志学狂
荣名虚准拟簪组妄思量
礼乐师周孔虚无学老庄
躁嫌成器晚心竞寸阴忙
翼翼修天爵孜孜耻面墙
内藏儒志气外假佛衣裳
每恶销金口时劳疾恶肠
手中期得桂箭下待穿杨
騃鹿方随焰坚冰忽遇阳
系珠知在体甘露忝亲尝
要道传三观真机得妙常
不然心迹火任结鬓根霜
觉路双轮驾真空两翅翔
饥来还遇膳渴去已逢浆
静处如来室高眠解脱床
理高山峭拔道大海汪洋
力战魔军散功扶佛化昌
空山怜寂寂尘路笑茫茫
触境知无著闲居贵坐忘
消摇希自了言说亦何妨
撰疏松窗冷挥松古殿凉
来蒙随力化真诰应机扬
达理虽云短寻文或有长
圆伊令了悟法爱教消亡
性任融凡圣修宜示否臧
冥心潜应梦取验敢垂祥
事佛身多累为师道实荒
冲门连竹石草屋带林塘
冬服和絺綌中飡管稻梁
水边云作伴岩下柏为香
景物看无厌幽栖兴未央
晚篱啼翡翠春沼浴鸳鸯菡萏花如画嵚崟岫若妆
飘窗松韵淡翻砌菊花黄
放鹤时登岭观鱼或在梁
岂愁身病害长喜世平康
无处求烦恼随时任寂光
昏行悬慧日苦海泛慈航
誓坐菩提树高跻寂灭场
冥真周法界垂应遍诸方
顿渐门皆邃偏圆药尽良
惊迷辩雷震摧惑法轮彊
鹫岭先开会金河后秘藏
留形归后德遗法益无疆
四等心弥广三慈化甚详
道齐诸妙觉事类释迦皇
生灭非吾土圆澄是故乡
一空长寂寂万类本惶惶
庶了无生旨无生更可伤

hú jū gǎn shāng
mí zhēn miǎo wú shǐ,
piāo yè chǎn qián táng。
wài zú zōng nán jùn,
mén fēng zǔ yǎn wáng。
wēi yuán xiān jié zhǒng,
sù xí miào líng zhāng。
fù mǔ lián duō bìng,
qīn shí guài yì cháng。
bù huā mó jiǎng dào,
huà shí xué tí zhāng。
jiè yìn luàn nián pèi,
xīn yuán zhì xué kuáng。
róng míng xū zhǔn nǐ,
zān zǔ wàng sī liàng。
lǐ lè shī zhōu kǒng,
xū wú xué lǎo zhuāng。
zào xián chéng qì wǎn,
xīn jìng cùn yīn máng。
yì yì xīu tiān jué,
zī zī chǐ miàn qiáng。
nèi cáng rú zhì qì,
wài jiǎ fó yī cháng。
měi è xiāo jīn kǒu,
shí láo jí è cháng。
shǒu zhōng qī dé gùi,
jiàn xià dài chuān yáng。
ái lù fāng súi yàn,
jiān bīng hū yù yáng。
xì zhū zhī zài tǐ,
gān lù tiǎn qīn cháng。
yào dào chuán sān guān,
zhēn jī dé miào cháng。
bù rán xīn jī huǒ,
rèn jié bìn gēn shuāng。
jué lù shuāng lún jià,
zhēn kōng liǎng chì xiáng。
jī lái huán yù shàn,
kě qù yǐ féng jiāng。
jìng chù rú lái shì,
gāo mián jiě tuō chuáng。
lǐ gāo shān qiào bá,
dào dà hǎi wāng yáng。
lì zhàn mó jūn sàn,
gōng fú fó huà chāng。
kōng shān lián jì jì,
chén lù xiào máng máng。
hóng jìng zhī wú zhù,
xián jū gùi zuò wàng。
xiāo yáo xī zì le,
yán shuō yì hé fáng。
zhuàn shū sōng chuāng lěng,
hūi sōng gǔ diàn liáng。
lái méng súi lì huà,
zhēn gào yìng jī yáng。
dá lǐ sūi yún duǎn,
xún wén huò yǒu cháng。
yuán yī lìng le wù,
fǎ ài jiào xiāo wáng。
xìng rèn róng fán shèng,
xīu yí shì fǒu zāng。
míng xīn qián yìng mèng,
qǔ yàn gǎn chúi xiáng。
shì fó shēn duō lèi,
wèi shī dào shí huāng。
chōng mén lián zhú shí,
cǎo wū dài lín táng。
dōng fú hé chī xì,
zhōng cān guǎn dào liáng。
shǔi biān yún zuò bàn,
yán xià bǎi wèi xiāng。
jǐng wù kàn wú yàn,
yōu qī xīng wèi yāng。
wǎn lí tí fěi cùi,
chūn zhǎo yù yuān yāng,
hàn dàn huā rú huà,
qīn yín xìu ruò zhuāng。
piāo chuāng sōng yùn dàn,
fān qì jú huā huáng。
fàng hè shí dēng líng,
guān yú huò zài liáng。
qǐ chóu shēn bìng hài,
cháng xǐ shì píng kāng。
wú chù qíu fán nǎo,
súi shí rèn jì guāng。
hūn xíng xuán hùi rì,
kǔ hǎi fàn cí háng。
shì zuò pú tí shù,
gāo jī jì miè cháng。
míng zhēn zhōu fǎ jiè,
chúi yìng biàn zhū fāng。
dùn jiàn mén jiē sùi,
piān yuán yào jǐn liáng。
liáng mí biàn léi zhèn,
cūi huò fǎ lún qiáng。
jìu líng xiān kāi hùi,
jīn hé hòu mì cáng。
líu xíng gūi hòu dé,
yí fǎ yì wú jiāng。
sì děng xīn mí guǎng,
sān cí huà shén xiáng。
dào qí zhū miào jué,
shì lèi shì jiā huáng。
shēng miè fēi wú tǔ,
yuán chéng shì gù xiāng。
yī kōng cháng jì jì,
wàn lèi běn huáng huáng。
shù le wú shēng zhǐ,
wú shēng gèng kě shāng 。

释智圆

释智圆(976~1022),字无外,自号中庸子,或称潜夫,俗家姓徐,钱塘(今浙江杭州)人,宋初天台宗山外派重要的诗文僧。他隐居西湖孤山多年而卒,后人因称其为“孤山法师”。释智圆虽为佛徒,但颇爱好儒学,喜为诗文,是唐中叶至宋初儒释道三家学说相互渗透的时代潮流下,致力于儒释相通的学 。

Processed in 0.094657 Second , 221 querys.