"惟觉时之枕席" 诗句出自唐代诗人李白《梦游天姥吟留别 / 梦游天姥山别东鲁诸公》
海客谈瀛洲,烟涛微茫信难求。
越人语天姥,云霞明灭或求睹。
天姥连天向天横,势拔五岳掩赤城。
天台四万八千丈,对此欲倒东南倾。
我欲因之梦吴越,一夜飞度镜湖月。
湖月照我影,送我至剡溪。
谢公宿处今尚在,渌水荡漾清猿啼。
脚著谢公屐,身登青云梯。
半壁见海日,空中闻天鸡。
千岩万转路不定,迷花倚石忽已暝。
熊咆龙吟殷岩泉,栗深林兮惊层巅。
云青青兮欲雨,水澹澹兮生烟。
列缺霹雳,丘峦崩摧。
洞天石扉,訇然中开。
青冥浩荡不见底,日月照耀金银台。
霓为衣兮风为马,云之君兮纷纷而来下。
虎鼓瑟兮鸾回车,仙之人兮列如麻。
忽魂悸以魄动,恍惊起而长嗟。
惟觉时之枕席,失向来之烟霞。
世间行乐亦如此,古来万事东流水。
别君去兮何时还?
且放白鹿青崖间,须行即骑访名山。
安能摧眉折腰事权贵,使我不得开心颜!
mèng yóu tiān mǔ yín líu bié / mèng yóu tiān mǔ shān bié dōng lǔ zhū gōng
hǎi kè tán yíng zhōu,
yān tāo wēi máng xìn nán qíu。
yuè rén yǔ tiān mǔ,
yún xiá míng miè huò qíu dǔ。
tiān mǔ lián tiān xiàng tiān héng,
shì bá wǔ yuè yǎn chì chéng。
tiān tái sì wàn bā qiān zhàng,
dùi cǐ yù dǎo dōng nán qīng。
wǒ yù yīn zhī mèng wú yuè,
yī yè fēi dù jìng hú yuè。
hú yuè zhào wǒ yǐng,
sòng wǒ zhì yǎn xī。
xiè gōng sù chù jīn shàng zài,
lù shǔi dàng yàng qīng yuán tí。
jiǎo zhù xiè gōng jī,
shēn dēng qīng yún tī。
bàn bì jiàn hǎi rì,
kōng zhōng wén tiān jī。
qiān yán wàn zhuǎn lù bù dìng,
mí huā yǐ shí hū yǐ míng。
xióng páo lóng yín yīn yán quán,
lì shēn lín xī liáng céng diān。
yún qīng qīng xī yù yǔ,
shǔi dàn dàn xī shēng yān。
liè quē pī lì,
qīu luán bēng cūi。
dòng tiān shí fēi,
hōng rán zhōng kāi。
qīng míng hào dàng bù jiàn dǐ,
rì yuè zhào yào jīn yín tái。
ní wèi yī xī fēng wèi mǎ,
yún zhī jūn xī fēn fēn ér lái xià。
hǔ gǔ sè xī luán húi chē,
xiān zhī rén xī liè rú má。
hū hún jì yǐ pò dòng,
huǎng liáng qǐ ér cháng jiē。
wéi jué shí zhī zhěn xí,
shī xiàng lái zhī yān xiá。
shì jiān xíng lè yì rú cǐ,
gǔ lái wàn shì dōng líu shǔi。
bié jūn qù xī hé shí huán ?
qiě fàng bái lù qīng yá jiān,
xū xíng jí qí fǎng míng shān。
ān néng cūi méi zhé yāo shì quán gùi,
shǐ wǒ bù dé kāi xīn yán !
李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。