"知汉祚之将尽;龙漦帝后" 诗句出自唐代诗人骆宾王《为徐敬业讨武曌檄 / 代李敬业讨武曌檄》
伪临朝武氏者,性非和顺,地实寒微。
昔充太宗下陈,曾以更衣入侍。
洎乎晚节,秽乱春宫。
潜隐先帝之私,阴图后房之嬖。
入门见嫉,蛾眉不肯让人;掩袖工谗,狐媚偏能惑主。
践元后于翚翟,陷吾君于聚麀。
加以虺蜴为心,豺狼成性,近狎邪僻,残害忠良,杀姊屠兄,弑君鸩母。
人神之所同嫉,天地之所不容。
犹复包藏祸心,窥窃神器。
君之爱子,幽之于别宫;贼之宗盟,委之以重任。
呜呼!
霍子孟之不作,朱虚侯之已亡。
燕啄皇孙,知汉祚之将尽;龙漦帝后,识夏庭之遽衰。
敬业皇唐旧臣,公侯冢子。
奉先帝之成业,荷本朝之厚恩。
宋微子之兴悲,良有以也;袁君山之流涕,岂徒然哉!
是用气愤风云,志安社稷。
因天下之失望,顺宇内之推心,爰举义旗,以清妖孽。
南连百越,北尽三河,铁骑成群,玉轴相接。
海陵红粟,仓储之积靡穷;江浦黄旗,匡复之功何远?
班声动而北风起,剑气冲而南斗平。
喑呜则山岳崩颓,叱吒则风云变色。
以此制敌,何敌不摧;以此图功,何功不克!
公等或家传汉爵,或地协周亲,或膺重寄于爪牙,或受顾命于宣室。
言犹在耳,忠岂忘心?
一抔之土未干,六尺之孤何托?
倘能转祸为福,送往事居,共立勤王之勋,无废旧君之命,凡诸爵赏,同指山河。
若其眷恋穷城,徘徊歧路,坐昧先几之兆,必贻后至之诛。
请看今日之域中,竟是谁家之天下!
移檄州郡,咸使知闻。
wèi xú jìng yè tǎo wǔ zhào xí / dài lǐ jìng yè tǎo wǔ zhào xí
wěi lín zhāo wǔ shì zhě,
xìng fēi hé shùn,
dì shí hán wēi。
xī chōng tài zōng xià chén,
céng yǐ gèng yī rù shì。
jì hū wǎn jié,
hùi luàn chūn gōng。
qián yǐn xiān dì zhī sī,
yīn tú hòu fáng zhī bì。
rù mén jiàn jí,
é méi bù kěn ràng rén ; yǎn xìu gōng chán,
hú mèi piān néng huò zhǔ。
jiàn yuán hòu yú hūi dí,
xiàn wú jūn yú jù yōu。
jiā yǐ hǔi yì wèi xīn,
chái láng chéng xìng,
jìn xiá xié pì,
cán hài zhōng liáng,
shā zǐ tú xiōng,
shì jūn zhèn mǔ。
rén shén zhī suǒ tóng jí,
tiān dì zhī suǒ bù róng。
yóu fù bāo cáng huò xīn,
kūi qiè shén qì。
jūn zhī ài zǐ,
yōu zhī yú bié gōng ; zéi zhī zōng méng,
wěi zhī yǐ zhòng rèn。
wū hū !
huò zǐ mèng zhī bù zuò,
zhū xū hóu zhī yǐ wáng。
yàn zhuó huáng sūn,
zhī hàn zuò zhī jiāng jǐn ; lóng lí dì hòu,
shì xià tíng zhī jù shuāi。
jìng yè huáng táng jìu chén,
gōng hóu zhǒng zǐ。
fèng xiān dì zhī chéng yè,
hé běn zhāo zhī hòu ēn。
sòng wēi zǐ zhī xīng bēi,
liáng yǒu yǐ yě ; yuán jūn shān zhī líu tì,
qǐ tú rán zāi !
shì yòng qì fèn fēng yún,
zhì ān shè jì。
yīn tiān xià zhī shī wàng,
shùn yǔ nèi zhī tūi xīn,
yuán jǔ yì qí,
yǐ qīng yāo niè。
nán lián bǎi yuè,
běi jǐn sān hé,
tiě qí chéng qún,
yù zhóu xiāng jiē。
hǎi líng hóng sù,
cāng chǔ zhī jī mǐ qióng ; jiāng pǔ huáng qí,
kuāng fù zhī gōng hé yuǎn ?
bān shēng dòng ér běi fēng qǐ,
jiàn qì chōng ér nán dǒu píng。
yīn wū zé shān yuè bēng túi,
chì zhà zé fēng yún biàn sè。
yǐ cǐ zhì dí,
hé dí bù cūi ; yǐ cǐ tú gōng,
hé gōng bù kè !
gōng děng huò jiā chuán hàn jué,
huò dì xié zhōu qīn,
huò yīng zhòng jì yú zhuǎ yá,
huò shòu gù mìng yú xuān shì。
yán yóu zài ěr,
zhōng qǐ wàng xīn ?
yī póu zhī tǔ wèi gān,
lìu chǐ zhī gū hé tuō ?
tǎng néng zhuǎn huò wèi fú,
sòng wǎng shì jū,
gòng lì qín wáng zhī xūn,
wú fèi jìu jūn zhī mìng,
fán zhū jué shǎng,
tóng zhǐ shān hé。
ruò qí juàn liàn qióng chéng,
pái huái qí lù,
zuò mèi xiān jī zhī zhào,
bì yí hòu zhì zhī zhū。
qǐng kàn jīn rì zhī yù zhōng,
jìng shì shúi jiā zhī tiān xià !
yí xí zhōu jùn,
xián shǐ zhī wén。
骆宾王(约619—约687年)字观光,汉族,婺州义乌人(今浙江义乌)。唐初诗人,与王勃、杨炯、卢照邻合称“初唐四杰”。又与富嘉谟并称“富骆”。高宗永徽中为道王李元庆府属,历武功、长安主簿,仪凤三年,入为侍御史,因事下狱,次年遇赦,调露二年除临海丞,不得志,辞官。有集。骆宾王于武则天光宅元年,为起兵扬州反武则天的徐敬业作《代李敬业传檄天下文》,敬业败,亡命不知所之,或云被杀,或云为僧。